Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 337: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:04:17
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Tử Châu! Hắn là Mạnh Cảnh Dương!”

 

Tống Thính Vãn kéo kéo tay áo Ôn Tử Châu, cảm thấy đầu lớn như mấy cái.

 

Mạnh Cảnh Dương đầu óc vấn đề, lát nữa mà kích thích nổi điên thương khác thì coi như xong.

 

Ôn Tử Châu đầu định gì đó, Mạnh Cảnh Dương đ.ấ.m một quyền mặt y.

 

“Ngươi cản nương tử gì? Ngươi cút ngay cho !”

 

Y giơ nắm đ.ấ.m lên, Ôn Tử Châu sẽ để yên chịu đòn.

 

Y hai tay nắm chặt cổ tay Mạnh Cảnh Dương dùng sức đẩy một cái, Mạnh Cảnh Dương lập tức ngã nhào xuống đất.

 

Chừng đó vẫn đủ, y còn xông tới đ.ấ.m thêm một quyền một bên mặt y nữa mới hả giận.

 

Lúc y dậy, của Quách Dung xông tới, họ đè Ôn Tử Châu xuống định tay, Tống Thính Vãn một bước xông giơ một chiếc ghế lên đập mạnh xuống:

 

“Kẻ nào dám động thủ hôm nay sẽ c.h.ế.t ở đây!”

 

Nàng rút con d.a.o găm phòng cổ , lúc mấy Quách Dung mang tới thật sự dám động thủ nữa.

 

“Ôi chao cô nương đừng xúc động mà, chuyện gì thì cứ chuyện đàng hoàng.”

 

đó, chúng đông ở đây mà.”

 

Những đang ăn uống vội vàng khuyên, Tống Thính Vãn giận dữ Quách Dung: “Không ngờ các ngươi còn thể tìm đến đây, ? Thanh Châu huyện thiếu nữ nhân đến mức khiến các ngươi sốt ruột tìm như ?”

 

Mạnh Cảnh Dương bò dậy từ đất, thấy Tống Thính Vãn vẻ mặt giận dữ liền bất lực kéo kéo Quách Dung: “Nương, nương tử giận ? Nương tử còn để ý tới ?”

 

Quách Dung an ủi y một chút đầu tủm tỉm Tống Thính Vãn: “Tiểu Vãn ? Con là tức phụ qua cửa của Mạnh gia chúng , như thích hợp .”

 

Những xung quanh , khỏi đưa mắt qua đ.á.n.h giá Tống Thính Vãn và Mạnh Cảnh Dương, cuối cùng đều lắc đầu.

 

“Đây chẳng bừa ? Cô nương thể xứng…”

 

“Các ngươi câm miệng hết cho bản phu nhân!” Quách Dung ngắt lời bọn họ, lấy hôn thư trong tay Mạnh Cảnh Dương mở : “Thấy ? Giấy trắng mực đen rõ ràng rành mạch.”

 

“Con trai gọi nương tử lẽ nào còn sai ?”

 

Mọi kỹ quả nhiên là hôn thư, dáng vẻ lúc của Tống Thính Vãn, đoán chừng tám chín phần là thật.

 

Ôn Tử Châu vốn đang xoa xoa mặt , thấy Quách Dung cầm hôn thư vẻ mặt kiêu căng đắc ý, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

 

Mấy còn kịp phản ứng, y xông tới giật lấy hôn thư xé nát vụn: “Tính tức phụ của cha ngươi ! Cái dáng vẻ c.h.ế.t tiệt của ngươi mà còn tức phụ!”

 

“Nhìn cái vẻ ngu ngốc của con trai ngươi kìa, khinh!”

 

Mèo Dịch Truyện

Y ném những mảnh vụn về phía hai con, Mạnh Cảnh Dương thấy bảo bối hôn thư của hủy liền tức giận kêu la: “Ta đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi!”

 

Y đỏ mắt xông tới, bảo an tửu lầu vội vàng ngăn .

 

“Đánh cho ! Đánh c.h.ế.t những tiện nhân điều !”

 

Quách Dung vung tay áo một cái, những nàng mang tới lập tức xô xát với của tửu lầu.

 

Nàng kéo Mạnh Cảnh Dương, lúc y phát điên , kéo thế nào cũng giữ .

 

Ôn Tử Châu cũng nổi nóng, màng gì mà lăn đất xô xát với Mạnh Cảnh Dương.

 

“Mạnh Cảnh Dương, ngươi cút ngay cho !”

 

Tống Thính Vãn thấy y Mạnh Cảnh Dương đè xuống liền chạy tới kéo , Mạnh Cảnh Dương thấy nàng giúp như xả giận mà tích lực đ.ấ.m một cú vai Ôn Tử Châu.

 

Vết thương vốn lành lập tức đ.á.n.h rách toạc , m.á.u tươi nhanh chóng thấm ướt y phục.

 

Tống Thính Vãn giơ một chiếc ghế lên màng gì mà đập Mạnh Cảnh Dương, Mạnh Cảnh Dương đau lưng liền vội vàng nhảy tránh.

 

Ôn Tử Châu lập tức cảm thấy thở của thông suốt hơn nhiều, y dậy thở hổn hển mấy khiêu khích ngoắc ngón tay về phía Mạnh Cảnh Dương: “Đến đây, bản lĩnh thì đ.á.n.h c.h.ế.t tiểu gia .”

 

“Muốn cướp Tống Thính Vãn thì hãy giẫm qua t.h.i t.h.ể tiểu gia !”

 

Mạnh Cảnh Dương y khiêu khích như , những tức giận mà ngược còn hưng phấn hơn: “Nương tử nương tử, nương tử!”

 

Y như một con heo rừng lao về phía Ôn Tử Châu đang đất, Tống Thính Vãn sợ đến hồn vía lên mây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-337.html.]

 

“Tử Châu! Dậy mau!”

 

Nàng gào lên một tiếng với Ôn Tử Châu nhưng rõ ràng kịp nữa , nắm đ.ấ.m của Mạnh Cảnh Dương sắp rơi xuống mặt Ôn Tử Châu.

 

“Ai dám gây sự!”

 

Một thanh đại đao thẳng tắp sượt qua mặt Mạnh Cảnh Dương, một giọng hùng hồn và mạnh mẽ truyền đến từ ngoài cửa chính.

 

Mạnh Cảnh Dương sợ đến ngã bệt xuống đất, thanh đại đao cắm sâu một tấc cột nhà mà lạnh cả sống lưng.

 

Vừa nãy thanh đao đó sượt qua n.g.ự.c y, y suýt chút nữa thì c.h.ế.t !

 

Đôi mắt lập tức trở nên đờ đẫn, y liền òa lên: “Tiểu Vãn Tiểu Vãn, nương Tiểu Vãn!”

 

Trâu Nhị Sinh liếc y một cái, thấy vai Ôn Tử Châu liền nhíu mày: “Đi tìm Quân đại phu tới đây.” Y lệnh cho thủ hạ.

 

Một ngày khi Ôn Lạc Chi rời đặc biệt tìm y, nếu xảy chuyện y sẽ cảm thấy với bạc đó và sự tin tưởng của .

 

Quách Dung thấy của đều giữ , nghĩ đến con trai còn dọa sợ, lúc tức đến run rẩy: “Đây là chuyện nhà của chúng , liên quan gì đến các ngươi là ngoài chứ?”

 

“Biết điều thì mau tránh cho bản phu nhân, nếu hối hận cũng kịp!”

 

“Ta quan hệ gì với bọn họ! Bọn họ tay thương !”

 

Tống Thính Vãn gần như vỡ giọng, tay ôm lấy vết thương đang chảy m.á.u ngừng của Ôn Tử Châu, đau lòng vô cùng.

 

Lý Vân Uyển ở lầu ngừng đũa, hình như thấy giọng của Vãn nhi?

 

Vừa lầu ồn ào quá, nàng còn đang nghĩ ăn nhanh khi nào…

 

Nàng chợt dậy chạy xuống lầu, thấy Tống Thính Vãn đang xổm đất, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt tủi mà lòng nàng tan nát.

 

“Vãn nhi!”

 

Nàng vội vàng chạy tới, nhường cho nàng một lối .

 

Tống Thính Vãn chút dám tin, nàng hé miệng ngây đang chạy về phía .

 

Lý Vân Uyển đến mặt nàng nắm lấy tay nàng, cảm nhận sự mềm mại ấm áp cổ tay nàng mới dám tin.

 

“Vân nương, gả Mạnh gia.”

 

Sự tủi tích tụ bấy lâu chợt bùng phát, Tống Thính Vãn bật ngay tại chỗ.

 

Lý Vân Uyển ôm nàng lòng nhẹ giọng dỗ dành: “Không gả gả, Vân nương đến đón con về nhà.”

 

“Cha con cũng , chỉ cần con về thì thế nào cũng .”

 

Tống Thính Vãn hít hít mũi, nghĩ đến Ôn Tử Châu vẫn đang chảy m.á.u liền vội vàng lùi để tựa vai .

 

Nhìn thấy Lý Vân Uyển, Quách Dung lập tức hoảng sợ.

 

Lần đến việc mang về , kế hoạch của nàng cũng sẽ đổ bể.

 

Lý Vân Uyển ưu nhã dậy, Quách Dung và Mạnh Cảnh Dương đang chật vật liền bật : “Ôi chao, Quách phu nhân và Mạnh công tử đây là ?”

 

“Ôi chao, Mạnh công tử xem bệnh vẫn khỏi ? Chẳng lẽ mời đại phu ?”

 

Nàng giả vờ đau buồn thở dài một tiếng: “Không lẽ là thể chữa khỏi ?”

 

Bị chọc trúng chỗ đau, Quách Dung nhảy dựng lên định tát Lý Vân Uyển, Trâu Nhị Sinh kéo nàng lưng vung mạnh: “Dưới mí mắt ngươi còn dám động thủ thử xem!”

 

Trâu Nhị Sinh khí thế mở , Quách Dung trấn nhiếp mà thành thật hơn nhiều. Thấy cứng rắn thì nàng chỉ đành dùng mềm mỏng.

 

Nàng tự véo đùi , vắt vài giọt lệ: “Thân gia mẫu, Tiểu Vãn chạy ngoài, Dương nhi nhớ nàng đến thắt ruột.”

 

“Chúng đây là nhất thời nóng vội. Tiểu Vãn ngoan ngoãn về với chúng thì chúng coi như chuyện gì xảy .”

 

Mạnh Cảnh Dương cũng thẫn thờ Tống Thính Vãn, khác hẳn với dáng vẻ điên dại lúc .

 

“Quay về? Quay về gả cho nhi tử bệnh điên của ngươi ư?”

 

Lý Vân Hoàn thu nụ mặt, tiếp đó hừ lạnh một tiếng, lời chút nể nang Quách Dung.

 

 

Loading...