Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 335: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:04:15
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mưu tính của Mạnh Kế Trường
"Nương, chuyện của Thính Vãn con với một chút."
Giang Thư Thiển thích nhất xem Tạ Hòa đồ ăn, lúc nàng đang ở cửa bếp, trong tay còn cầm một lọ mứt mận muối nhỏ mà Tạ Hòa cho nàng .
Tạ Hòa liếc con dâu một cái, Giang Thư Thiển lúc mới bắt đầu kể.
Không ngờ Tống Thính Vãn phận éo le như , trong lòng Tạ Hòa đau lòng tức giận.
Nếu con gái lão già trong nhà gả cho một tên ngốc, nàng nhất định sẽ vung đao c.h.é.m c.h.ế.t.
Giàu sang phú quý thì chứ? Con gái vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Mấy ngày thấy phái trở về, Quách Dung sốt ruột như kiến bò chảo nóng.
Không chỗ ở tìm ? Sao lâu như vẫn bắt Tống Thính Vãn về.
Mạnh Cảnh Dương hầu như ngày nào cũng hỏi hỏi mấy bận khi nào mới thể thấy Tống Thính Vãn.
Mèo Dịch Truyện
Nàng cũng thấy chứ! thể đích ? Trong nhà còn một ả hồ ly tinh cần đối phó nữa!
"Phu nhân, đồ vật hôm nay đưa đến Lê Hoa Viện..."
Nha khom lưng , rụt rè liếc Quách Dung một cái.
Hai hôm nay nàng đều đưa t.h.u.ố.c cho vị di nương ở Lê Hoa Viện, nhưng khi nàng ở đó thì chẳng bao giờ thấy vị di nương uống, càng đừng đến khi nàng đuổi .
Quách Dung đang bực , kiên nhẫn vẫy tay về phía nàng : "Tiếp tục trông chừng cho bổn phu nhân, động tĩnh gì lập tức đến báo cho ."
Nha lui xuống, một tiểu tư vội vàng chạy , thấy bốn bề , nhỏ giọng : "Phu nhân, tin rằng những phái đều bắt !"
"Cái gì?!" Quách Dung lập tức bật dậy khỏi ghế: "Một lũ vô dụng, ngày thường nuôi dưỡng chúng phí cơm !"
"Tìm thêm mấy nữa , Tống Thính Vãn mà mang về thì bọn chúng cũng đừng hòng !"
Tiểu tư vội vàng đáp lời, gần như chạy ngoài vẫn đầu thận trọng hỏi: "Phu nhân, những bắt đó..."
Quách Dung dựng ngược lông mày: "Còn quản bọn chúng gì? C.h.ế.t sống mặc kệ!"
Nàng tin hai huyện cách xa như , huyện lệnh của bọn họ còn thể quản !
Hơn nữa, dù cũng chỉ là chuyện nhét thêm ít bạc, nàng tin còn vấn đề gì mà bạc giải quyết .
Mạnh Kế Trường từ Lê Hoa Viện , thấy Mạnh Cảnh Dương đang mặt đất chơi đá trong sân đầu tiên cảm thấy chướng mắt.
"Cảnh Dương, về phòng sách ." Y tới khẽ đá m.ô.n.g Mạnh Cảnh Dương.
Mạnh Cảnh Dương vui, lập tức ngửa vật đất, đạp hai chân: "Con ! Con ! Con xem kiến tha mồi!"
Mạnh Kế Trường hừ nặng một tiếng, bước phòng thấy Quách Dung đang uống liền xổ một tràng mắng mỏ: "Nàng còn tâm tư uống ?!"
"Nàng xem Cảnh Dương nàng dạy dỗ thành cái dạng gì ! Nàng thể học hỏi Thu Lê một chút ?!"
Nhắc đến Thu Lê hiểu chuyện đang mang cốt nhục của y, sắc mặt Mạnh Kế Trường lập tức hơn vài phần.
Hôm nay y đến thì đúng lúc gặp cô vợ bé đang thai giáo, rằng cho đứa bé, lớn lên sẽ ngoan ngoãn tiền đồ.
Người khi con còn trong bụng mà dụng tâm như thế, đứa đích trưởng tử thì ?
Đã hai mươi hai tuổi , cả ngày xem kiến tha mồi thì cũng đuổi ch.ó trêu mèo, phụ nữ còn chịu quản!
Quách Dung lửa giận liền bốc lên, nãy nàng đương nhiên thấy Mạnh Kế Trường bảo Mạnh Cảnh Dương sách .
Y rõ ràng trí lực của con trai chỉ như đứa trẻ ba tuổi, đây từng những lời như yêu cầu gì, hôm nay đột nhiên bảo con trai sách.
Ý gì? Là chê con trai nàng ngu độn, mắt nữa ?
Bởi vì trong bụng phụ nữ Thu Lê giống của y , y cảm thấy sẽ một đứa con trai bình thường !
"Dáng vẻ của Dương nhi lão gia là rõ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-335.html.]
"Nói cho cùng, lão gia là cha từng quản Dương nhi ?"
Nàng châm chọc hai câu, thấy Mạnh Kế Trường chỉ tay , nàng ngẩng cao đầu : "Dương nhi dù cũng là đích tử, là chính thê lão gia dùng tám kiệu lớn rước cửa."
"Lão gia lấy một tiện hèn mọn chuyện mặt e rằng ."
Quách Dung trở , điềm tĩnh uống , Mạnh Kế Trường thể gây dựng sự nghiệp là nhờ nhà đẻ nàng giúp đỡ nhiều.
Sau khi cửa, của hồi môn của nàng đều dùng để bù đắp cho y, chỉ riêng hai điểm thì Mạnh Kế Trường nên kính trọng nàng .
Có lẽ vì sinh Mạnh Cảnh Dương vấn đề nên trong lòng nàng chút hổ thẹn, nhất thời quên mất rốt cuộc ai mới là tiếng .
Mạnh Kế Trường vẻ ung dung tự tại của nàng , đột nhiên nhớ đến chuyện cũ, ngữ khí khỏi dịu xuống.
Thời cơ tới, giả vờ y vẫn giả vờ một chút.
"Phu nhân đúng, nghĩ Dương nhi sắp thành , cứ thế mãi cũng ."
"Ta đây cha cũng là lo lắng cho nó."
Y tự thở dài một tiếng, Quách Dung liếc y một cái, nhàn nhạt : "Nếu lão gia thật sự quan tâm Dương nhi thì hãy ở bên cạnh nó nhiều hơn, dù cũng là đích tử."
"Nếu truyền ngoài lão gia cả ngày chỉ quan tâm đến một đứa thứ tử đời, thì ảnh hưởng cũng ."
Mặt Mạnh Kế Trường co giật một cái, bàn tay tay áo nắm chặt thành quyền.
Y là gia chủ, phụ nữ đang lên cơn gió gì ?
Mạnh phủ nhà y gia nghiệp lớn, nàng chỉ sinh cho y một đứa con trai ngốc nghếch, cuối cùng y còn dỗ dành nàng ?
Hừ! là nghĩ lắm!
Đợi con trai y chào đời, y sẽ lấy cớ ghen ghét mà đá nàng khỏi cửa! Sau y ai thì , còn đến lượt nàng ở đây chỉ tay năm ngón.
"Ta sẽ phái tìm cô bé nhà họ Tống, phu nhân ở nhà nghỉ ngơi cho ."
Y xong dậy bước ngoài, ngang qua Mạnh Cảnh Dương bên cạnh, mặt khỏi lộ một tia chán ghét.
Ôn Tử Châu về làng, tửu lầu bên tìm một vị trướng phòng tạm thời thế.
Lúc đang vắt chéo chân, há miệng ăn trái cây mà Tống Thính Vãn xiên cho, trông khá là ung dung tự tại.
Lý Xuân Hạnh đúng lúc thấy, nàng đặt chậu rửa mặt trong tay xuống, ba hai bước tới nhận lấy bát trái cây trong tay Tống Thính Vãn:
"Tam , dù Thính Vãn cũng là khách, bắt nạt như ?"
Nàng nhét bát lòng Ôn Tử Châu, vẻ mặt chút nghiêm túc: "Đệ tự cầm ăn , tay hỏng."
"Nếu còn bắt nạt nữa cẩn thận mách nương."
Ôn Tử Châu rụt cổ , bĩu môi bất mãn, nhận lấy nĩa tình nguyện tự ăn.
Phải mấy ngày nay cuộc sống nhỏ bé của trôi qua cũng khá , Tống Thính Vãn ở đây còn chịu mắng.
Hắn tự ăn, Tống Thính Vãn ở một bên chống cằm tủm tỉm .
Ôn Tử Châu miệng đầy trái cây, ngẩng đầu lên thì thấy nàng đang : "Nàng cứ gì?" Hắn hỏi một cách ú ớ.
Đã quen nhiều như , Tống Thính Vãn chút ngượng ngùng trả lời: "Đương nhiên là trai."
"Hôm đó xem hoa đăng đầu gặp thấy trai ."
Ôn Tử Châu một cách phong lưu, bộ tịch liếc mắt đưa tình với nàng :
"Chẳng trách nương và đều thích nàng, miệng nhỏ thật ngọt."
" tiểu gia gả."
Hắn đùa một câu, nhưng Tống Thính Vãn lọt tai.
Nàng đảo mắt, đến đây lâu như nàng vẫn từng hỏi Ôn Tử Châu thích loại nữ tử nào, dường như trong đầu chỉ ăn, uống, ngủ.