Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 334: --- Ôn Tử Châu biết nàng đào hôn
Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:04:14
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa lấy chiếc gương nhỏ mang theo soi vết thương, tuy băng bó xong nhưng lớp gạc trắng thấm ít máu.
“Ừm, trông nam tính hơn một chút nhưng .”
Hắn khẽ động một cái cẩn thận kéo vết thương, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
Lần Tống Thính Vãn sốt ruột đến mức suýt rơi lệ, vội vàng đỡ xuống.
Từ Trương Nhất Đao mấy đ.á.n.h trong con ngõ nhỏ, từng khác đ.á.n.h nữa, đương nhiên trừ nhà .
Nghĩ đến dáng vẻ hung thần ác sát của tên mặt sẹo, kìm Tống Thính Vãn, “Ngươi g.i.ế.c cha của bọn chúng mà nhiều đến bắt ngươi ?”
“Với tiểu gia là gian phu chứ?” Ôn Tử Châu chỉ mũi hỏi.
Hắn bôn ba nam bắc nhiều năm như , đây là đầu tiên oan uổng đến thế, tuy trông quả thật phần thư sinh yếu ớt.
Tống Thính Vãn khi nửa câu đầu của còn đang , nhưng hết nửa câu thì sắc mặt liền đổi.
Nàng mím môi, Ôn Tử Châu vẻ mặt nghi hoặc, cuối cùng vẫn thành thật kể hết chuyện bỏ trốn khỏi hôn lễ.
Hắn chắc sẽ ghét lắm đây? Hoặc sẽ bảo lập tức biến mất khỏi mắt .
Tống Thính Vãn cúi đầu dám Ôn Tử Châu nữa, trong đầu bắt đầu nghĩ đến những chuyện thể xảy tiếp theo.
Nào ngờ Ôn Tử Châu đột nhiên dậy từ giường, ôm vai cửa sổ phía .
“Y quán ngươi tìm an ? Lát nữa bọn chúng mà tìm đến thì ?”
“Không , chúng thể đến chỗ tứ của ẩn náu một lát.”
Ôn Tử Châu dậy, vết thương ở xương quai xanh đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tống Thính Vãn cũng bên thế nào, thấy dáng vẻ của Ôn Tử Châu thì đau lòng khôn xiết.
Sau hai khuyên nhủ thành, hai bớt một con đường tắt, cẩn thận mò đến tiểu trạch .
Bên trong vẫn còn ánh sáng, Ôn Tử Châu gõ cửa mấy cái, tiếng vẻ gấp gáp.
Trên cửa một mắt mèo, là do Ôn Lạc Chi tìm khi sửa sang , quản gia một cái vội vàng mở cửa.
“Ôn Tam công tử, khuya khoắt thế ngài đến?”
Ôn Tử Châu chỉ xương quai xanh của , bôn ba tới đây chỉ là việc ngu xuẩn mà y phục trắng của đều m.á.u thấm ướt.
Quản gia giật , vội vàng đỡ , quanh xác định ai nhanh chóng đóng chặt cửa lớn .
Giang phu nhân thấy tiếng động liền , liếc mắt thấy vết thương của Ôn Tử Châu, “Tử Châu ngươi đây! Mau mau mau! Mau gọi đại phu trong viện tới!”
Quản gia liên tục đáp lời, mấy trong nhà, Giang Thư Thiển cũng thức dậy.
Thấy Ôn Tử Châu thương nàng đầu tiên là giật , đó sai hầu chuẩn đồ đạc.
Lúc căng thẳng còn cảm thấy, thả lỏng Ôn Tử Châu mới thấy chỗ xương quai xanh đau đến chịu nổi.
Tống Thính Vãn lúc đó nghĩ nhiều, tìm một y quán nhỏ, t.h.u.ố.c cầm m.á.u d.ư.ợ.c hiệu bình thường.
Đại phu đến xử lý một hồi lâu mới yên tâm, “Vết thương cứ kéo kéo nên m.á.u chảy nhiều .”
“Lần tuyệt đối bôn ba nữa.” Đại phu dặn dò vài câu còn để hai thang t.h.u.ố.c hạ sốt.
Ôn Tử Châu sơ qua chuyện gặp tối nay bằng vài lời, uống t.h.u.ố.c xong lâu liền ngủ .
Tống Thính Vãn bê một chiếc ghế bên giường, nghĩ đến việc hầu đang chờ ở cửa, Giang Thư Thiển mở miệng gì.
Uống hai bát t.h.u.ố.c nhưng nửa đêm Ôn Tử Châu vẫn phát sốt nhẹ, trong miệng còn lẩm bẩm rằng nam nhân lưu sẹo thì tuấn.
Tống Thính Vãn khăn trán cho , mắt nàng cay xè, những ngày tiếp xúc, nàng phát hiện Ôn Tử Châu còn yêu cái hơn cả nữ tử.
Hắn thích việc cũng vì lười, mà là sợ tay thô ráp.
Hắn sống còn tinh tế hơn cả nữ tử... thể để tâm việc sẽ để sẹo chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-334-on-tu-chau-biet-nang-dao-hon.html.]
Khi tia nắng đầu tiên của buổi sớm chiếu mặt Ôn Tử Châu, mới tỉnh dậy, ánh sáng mắt khó chịu, chớp mấy cái mới thích nghi .
Hắn khẽ ngẩng đầu, phát hiện Tống Thính Vãn gục xuống ngủ , trong tay còn nắm một chiếc khăn.
Ôn Tử Châu sờ trán , Tống Thính Vãn.
Mặt Tống Thính Vãn vặn hướng về phía , ánh sáng chiếu lên mặt nàng trông thật thanh tĩnh và mỹ lệ.
Đây vẫn là đầu tiên tiếp xúc gần để ngắm một nữ tử, Ôn Tử Châu một tay chống đầu đột nhiên phát hiện Tống Thính Vãn trông cũng tệ.
Nghĩ đến tối qua khi tên mặt sẹo bọn chúng truy đuổi, Tống Thính Vãn che chở phía .
Ngoại trừ Ôn Lạc Chi, từng nữ tử nào đối xử với như .
Nhà bọn họ giàu , những cô nương bám víu cũng ít, nhưng e rằng cũng ai thể đến mức .
Ngoài cửa sổ gió, nhẹ nhàng đẩy nhẹ đang gục giường.
Tống Thính Vãn mơ mơ màng màng mở mắt, thấy tỉnh dậy thì mừng rỡ thẳng , “Tử Châu ngươi tỉnh ? Có đói ? Vết thương còn đau ?!”
Ôn Tử Châu hiếm khi nghiêm túc lắc đầu, “Ngươi ngủ một lát ?”
Vừa vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh , nghĩ thấy đúng, vội vàng giải thích, “Ta lưu manh nha, chỉ là ngươi ngủ ngon một chút thôi.”
Đôi mắt của Tống Thính Vãn trở nên long lanh sáng ngời, nàng lắc đầu, giọng líu lo vui vẻ như một chú chim sẻ nhỏ, “Ta gọi đại phu đến t.h.u.ố.c cho ngươi.”
Mèo Dịch Truyện
Nàng dậy chạy ngoài, Ôn Tử Châu bóng lưng vội vã nhưng đầy vui vẻ của nàng, trong lòng khẽ rung động.
Ai da! Cô nương như đáng lẽ lo chuyện gả chồng chứ, cha nàng tùy tiện tìm cho nàng một tên ngốc ?
Nhìn thái độ của những kẻ đó với nàng hôm qua thì , gả qua đó ngày tháng chứ?
Hắn đang lúc đồng cảm với Tống Thính Vãn, trong sân truyền đến tiếng của Tạ Hòa.
“Thím dâu, con ?!” Tạ Hòa theo Giang phu nhân , thấy Ôn Tử Châu giường môi tái nhợt như tờ giấy, suýt chút nữa kìm .
“Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt , gây họa ở nữa !”
Nàng đau lòng vỗ Ôn Tử Châu một cái, nhưng lực đạo nhẹ, giống như đang an ủi .
Tống Thính Vãn tìm đại phu trở về cửa liền thấy cảnh đó, nàng sốt ruột chạy đến chắn Ôn Tử Châu, “Thím , chuyện đều tại , đều là vì .”
“Người đừng trách Tử Châu.”
Ôn Tử Châu ở phía nàng toe toét, “Nương, hỏi Thính Vãn xem hôm qua con dũng ?”
Có Tống Thính Vãn che chở thêm Ôn Tử Châu chuyện vẫn cà lơ phất phơ như , Tạ Hòa đây cũng vết thương chí mạng nên lập tức hết giận.
Nàng ấn Tống Thính Vãn xuống, lải nhải với hai , “Hai đứa ngoài chơi cũng xem chừng thời gian chứ.”
“Người lớn từng thể khác bớt lo một chút ? Lần rủ thêm vài nữa cùng chứ.”
Trời đường đến đây nàng vội vã trong lòng bao, đừng thấy nàng dường như chẳng thuận mắt ở chỗ nào của đứa con thứ ba .
Thịt rơi từ nàng , nàng thể đau lòng?
Tống Thính Vãn ngoan ngoãn chăm chú, thỉnh thoảng còn phối hợp gật đầu, Tạ Hòa thấy nàng lọt tai thì hài lòng.
Nhìn sang Ôn Tử Châu, tuy mang thương tích nhưng hề ảnh hưởng đến dáng ngả nghiêng, lêu lổng của .
Nàng liền thẳng thừng lười , dứt khoát kéo Tống Thính Vãn ngoài: "Đi thôi, thím đồ ăn ngon cho con và Thư Thiển."
Giang Thư Thiển ngăn nàng , nhỏ giọng : "Nương, Thính Vãn trông nom Tam ca cả đêm e là nghỉ ngơi ."
Tạ Hòa , liếc mạnh Ôn Tử Châu một cái, đoạn sang tủm tỉm với Tống Thính Vãn: "Đứa trẻ ngoan, con cứ nghỉ một lát , đồ ăn xong thím sẽ gọi con."
Hai con đưa Tống Thính Vãn phòng, khi ngoài, Giang Thư Thiển vẻ mặt đầy vẻ bà tám: "Nương, con thấy Thính Vãn đối với Tam ca..."
"Chậc."
Nàng trầm tư giây lát, nhưng nghĩ đến chuyện tối qua Tống Thính Vãn ngoài, Ôn Tử Châu về chuyện nàng đào hôn, liền khỏi nhíu mày.