Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 333: --- Người Nhà Họ Mạnh Đến

Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:04:13
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đại Nha thấy Ôn Tử Châu dẫn Tống Thính Vãn đến, liền lấy hai phần sản phẩm mới hôm nay: "Tam bá, cái bảo cháu giữ cho ."

 

Ôn Tử Châu hề hề , từ trong lòng lấy hai lạng bạc nhét cho Đại Nha: "Phần dư coi như tiền công sức."

 

Đại Nha nhận bạc, nheo mắt với Tống Thính Vãn, xuống tiếp tục công việc của .

 

Ôn Tử Châu đẩy chiếc bánh ngọt nhỏ đến mặt Tống Thính Vãn : "Tiểu khi buồn bã, ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ hơn."

 

"Ngươi mau nếm thử , những món đều là do nàng nghĩ , ngon lắm đấy."

 

Y xong liền cúi đầu ăn từng muỗng, Tống Thính Vãn cũng cầm lấy muỗng, nhưng ăn một muỗng dừng y một cái.

 

Hai ăn xong trời cũng nhá nhem tối, Ôn Tử Châu dậy vươn vai, đưa Tống Thính Vãn về tiểu viện nàng ở.

 

Hai , còn đến cửa viện Tống Thính Vãn thấy mấy ở cửa. Nàng kỹ một cái, lập tức mồ hôi đầm đìa.

 

nhà họ Mạnh?!

 

Người đầu tiên mặt một vết bớt, nàng nhớ rõ , là hầu hạ bên cạnh Mạnh Cảnh Dương.

 

Nàng dừng bước, kéo Ôn Tử Châu, giọng chút run rẩy: "Chạy ! Đừng đầu !"

 

Cái chút công phu mèo cào của nàng mặt mấy gã đàn ông to lớn căn bản đủ dùng, nàng cách nào bảo vệ Ôn Tử Châu.

 

Ôn Tử Châu còn kịp phản ứng nàng kéo chạy điên cuồng về phía .

 

Y ăn tối quá nhiều nên trong dày khó chịu vô cùng, đầu cần Tống Thính Vãn kéo nữa, y tự cất bước xông lên.

 

"Đuổi theo ! Bắt lấy Tống gia tiểu thư! Trở về phu nhân sẽ trọng thưởng!"

 

Mấy gã đàn ông to khỏe, cầm theo binh khí, đuổi riết buông.

 

Ngõ hẻm chật hẹp vũ khí tiện tay, hai chạy mệt, còn đám phía gã mặt bớt dụ dỗ, như thể tiêm m.á.u gà mà mệt mỏi.

 

Ôn Tử Châu chạy nổi, dừng thở hổn hển vài , Tống Thính Vãn chạy kéo y, vội vàng : "Tử Châu, đừng vội nghỉ! Đợi chúng cắt đuôi bọn họ !"

 

Ôn Tử Châu vẫy tay: "Ngay lập tức, ngay lập tức, thở thêm vài nữa."

 

Gã mặt bớt thấy bọn họ cứ kéo kéo giằng giằng, lửa giận bốc lên ngay lập tức. Vị thiên kim nhà họ Tống còn hôn ước với thiếu gia nhà bọn chúng đấy!

Mèo Dịch Truyện

 

Trốn hôn thì gì, mới bao lâu mà câu dẫn nam nhân khác !

 

Gã nam nhân cũng chẳng thứ lành gì, cả hai đều hổ!

 

"Xông lên cho ! Trước tiên đ.á.n.h c.h.ế.t tên gian phu đó!"

 

Cây gậy trong tay vung lên, mấy phía hò hét xông tới.

 

"Tử Châu, ngươi , sẽ theo !" Tống Thính Vãn lòng nóng như lửa đốt, đột nhiên đẩy mạnh Ôn Tử Châu về phía .

 

“Ôi chao! Đây là loại chuyện gì ?”

 

Ôn Tử Châu sững chạy về, “Dù ngươi cũng là nửa bạn nhậu của , thể tự bỏ chạy chứ.”

 

Những kẻ qua đơn giản, nếu Tống Thính Vãn rơi tay bọn chúng thì sẽ thật tệ hại.

 

Hắn rút con d.a.o găm Ôn Lạc Chi đưa cho từ sớm để phòng từ trong tay áo, nhét tay Tống Thính Vãn nấp nàng:

 

“Ngươi cẩn thận một chút đừng tự thương đấy.”

 

“Với đừng g.i.ế.c đấy, nếu hai sẽ tù đấy.”

 

“Ôi chao chao, hai đúng là phu thê tình sâu nghĩa nặng đấy nhỉ.”

 

Tên mặt sẹo nhạo báng, Ôn Tử Châu Tống Thính Vãn, “Trông cứ như bạch diện tiểu sinh , sánh bằng thiếu gia của bọn phong thái tuấn lãng.”

 

Tống Thính Vãn trực tiếp lạnh thành tiếng, “Thiếu gia của các ngươi điên điên khùng khùng, còn trông như heo , cho cũng chẳng thèm!”

 

Lời nàng thốt , tên mặt sẹo lập tức nổi trận lôi đình, thấy Ôn Tử Châu đang lén lưng nàng thì càng giận dữ tột độ, “Đánh c.h.ế.t cái tên bạch diện tiểu sinh cho bằng loạn côn!”

 

“Còn con nha đầu c.h.ế.t tiệt , áp giải nó về Thanh Châu huyện cho lão tử!”

 

Mấy kẻ lập tức xông lên, Ôn Tử Châu rướn cổ hò hét cầu cứu, “Cứu mạng! G.i.ế.c !”

 

Tống Thính Vãn chống đỡ mấy kẻ xông lên bất lực : “Vô dụng thôi, khỏi ngõ thì khác mới thấy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-333-nguoi-nha-ho-manh-den.html.]

Cái sân nhỏ chỗ nào cũng , chỉ là con ngõ quá dài.

 

Sớm thế nàng chẳng đến đây, giờ còn liên lụy đến khác.

 

Ôn Tử Châu nhặt một cây gậy đất, vung loạn xạ, chẳng phòng chút nào mà ngược còn đ.á.n.h mấy cái.

 

Tống Thính Vãn thấy trong lòng lo lắng, bất chợt tên mặt sẹo đ.á.n.h mạnh cổ tay.

 

Con d.a.o găm rơi xuống đất, tên mặt sẹo nhặt lên và tiến sát Tống Thính Vãn.

 

“Ta còn tưởng ngươi bản lĩnh cỡ nào, hóa chỉ chút tài mọn thôi!”

 

Hắn đầy ác ý, mấy kẻ bên cạnh chuẩn sẵn dây thừng và bao tải.

 

Ôn Tử Châu kéo Tống Thính Vãn , thấy dáng vẻ ghê tởm của tên mặt sẹo bỗng nhiên còn sợ hãi nữa, “Đồ quái vật xí, khuya khoắt thế ngoài sợ khác sợ hãi ?”

 

Hắn vung vung cây gậy trong tay, “Nếu còn dám bước tới, tiểu gia sẽ đ.á.n.h cho đến khi cha ngươi cũng nhận ngươi!”

 

Tên mặt sẹo từ nhỏ cha, như thể kiềm chế nữa.

 

“Lão tử xí ư?! Hảo hảo hảo!”

 

“Hôm nay ngươi đừng hòng giữ khuôn mặt nguyên vẹn!”

 

Hắn xông tới hai bước, ánh mắt hung tợn, Ôn Tử Châu đ.á.n.h hai cái nhưng dường như cảm thấy đau đớn .

 

Tên mặt sẹo túm lấy cổ áo Ôn Tử Châu, định đ.â.m mặt , Tống Thính Vãn phía vội vàng kéo thắt lưng của , giấu nàng.

 

Nhát d.a.o tên mặt sẹo dồn hết sức lực, nhưng tay hụt, cả liền lao về phía .

 

Thấy con d.a.o sắp đ.â.m , Tống Thính Vãn mắt trợn trừng, ngây kịp phản ứng.

 

“A a a!” Ôn Tử Châu sốt ruột đẩy nàng , nhát d.a.o của tên mặt sẹo cứ thế đ.â.m xương quai xanh của , đau đến nỗi trán túa mồ hôi lạnh.

 

Tên mặt sẹo đắc ý vô cùng, dùng sức rút d.a.o định đ.â.m xuống tiếp thì đột nhiên sững .

 

Bàn tay đang cầm d.a.o rơi xuống đất, đợi đến khi kịp phản ứng thì m.á.u chảy như suối.

 

“Ai!” Hắn hoảng loạn xung quanh, ngoài hai bức tường thấy nửa bóng .

 

Sau lưng động tĩnh, máy móc đầu thì thấy những kẻ mang theo từ lúc nào ngã gục đất.

 

Vẫn hiểu chuyện gì đang xảy , Thiết Y ẩn trong bóng tối nhặt một viên đá nhỏ, dùng sức b.ắ.n thẳng trán .

 

Tống Thính Vãn chỉ thấy ngã thẳng xuống, đó nàng thấy Ôn Tử Châu đang đổ mặt tên mặt sẹo.

 

“Tử Châu, ngươi ?! Ta đưa ngươi y quán ư ư ư.”

 

Tống Thính Vãn mắt đỏ hoe, giọng mang theo tiếng nức nở, nàng cẩn thận đỡ Ôn Tử Châu dậy, tựa vai .

 

“Đều bảo ngươi chạy ư ư, ngươi chạy về đây gì chứ?”

 

Ôn Tử Châu đau đến mức nhăn mày nhưng chuyện vẫn cà lơ phất phơ, “Nghĩ năm xưa, tiểu của là một cô nương nhỏ bé mà còn cứu , một đấu với ba đấy.”

 

“Nếu lời ngươi bỏ chạy thì đúng là chẳng nam nhân.”

 

Tống Thính Vãn đỡ vội vã khỏi ngõ, khi còn đầu to một tiếng đa tạ.

 

Thiết Y theo bọn họ, thấy Tống Thính Vãn và Ôn Tử Châu y quán mới yên tâm rời .

 

Vết thương sâu đến một nửa con d.a.o găm, Tống Thính Vãn thút thít ở cửa như một đứa trẻ phạm .

 

Ôn Tử Châu khi bôi t.h.u.ố.c thì cảm thấy còn đau nhiều nữa, thấy dáng vẻ của Tống Thính Vãn, đảo mắt một vòng:

 

“Ôi chao chao! Miệng khô khốc quá.”

 

“Sao vài rót cho tiểu gia một chén nước chứ!”

 

Hắn giả vờ đáng thương, Tống Thính Vãn vội vàng bước rót cho một chén nước, đưa qua, “Xin , hại ngươi thương .”

 

Ôn Tử Châu hì hì nhận lấy nước chỉ tay nàng, “Tay ngươi bôi t.h.u.ố.c ?”

 

Tống Thính Vãn trong lòng ấm áp, vội vàng gật đầu, tiếp đó liền Ôn Tử Châu : “Đại nam nhân lưu sẹo thì khí chất nam nhi.”

 

“Còn các cô nương yêu cái thì , chỉ lóc thôi.”

 

 

Loading...