Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 328: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:04:08
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hôm nay nên mềm lòng dẫn đứa con trai thất thường ngoài!

 

Nhìn cái bộ dạng xem! Nào giống một đại thiếu gia chút nào?!

 

Mạnh Cảnh Dương ngẩng đầu lên ủy khuất một cái, cúi đầu tiếp tục gào thét, lóc còn dữ dội hơn .

 

Mạnh Kế Trường hung hăng lườm Quách Dung một cái, tim Quách Dung run lên, quát lớn hai gia nhân mang theo: "Còn ngây đó gì? Mau đưa thiếu gia về!"

 

Hai gia nhân dọa sợ, vội vàng tiến lên, mỗi một bên cánh tay khó nhọc kéo Mạnh Cảnh Dương dậy khỏi đất.

 

Mấy vội vàng lên xe ngựa, Lý Vân Uyển vẫy vẫy chiếc khăn thêu trong tay, mặt lộ vẻ lo lắng: "Mạnh chủ mẫu cần tìm một đại phu giỏi khám bệnh kỹ lưỡng cho thiếu gia đó nha."

 

Quách Dung tức giận tột độ, hận thể lấy chiếc bánh ngọt dùng để dỗ Mạnh Cảnh Dương trong xe ngựa mà ném c.h.ế.t nàng .

 

Cả nhà vội vàng đến cũng vội vàng . Lý Vân Uyển thấy xe ngựa cuối cùng cũng , liền đến hoa cả cành lá.

 

Hừ, dám uy h.i.ế.p họ ?

 

Cứ chờ xem, ngày mai chuyện đại thiếu gia Mạnh phủ bệnh điên sẽ lan truyền khắp huyện Thanh Châu.

 

Tống Hữu Thanh ghế một lời, Lý Vân Uyển thấy khẽ nhướng mày: "Bây giờ lợi hại chứ? May mà Vãn nhi bỏ trốn."

 

Nếu đứa bé đó dạy dỗ ngoan ngoãn vô cùng, chắc sẽ thuận theo sắp xếp, thì thật sự là đẩy hố lửa .

 

Tống Hữu Thanh nặng nề thở dài một tiếng: "Lúc quả thật là sai , chỉ mong Vãn nhi ."

 

Lý Vân Uyển vẫn an ủi vài câu, chợt nhớ đến việc Tống phủ còn hợp tác ăn với Mạnh phủ.

 

Cứ thế , Mạnh Kế Trường chắc chắn sẽ giở trò ngáng chân. Chắc hẳn cũng việc Mạnh Cảnh Dương phát bệnh mặt là do nàng cố ý .

 

Nói cho cùng, nàng thắng trong lời nhưng thực tế chịu thiệt thòi lớn.

 

"Lão gia, chuyện ăn của tửu lầu..." Nàng ấp úng, trong lòng chút áy náy.

 

Tống Hữu Thanh xua tay: "Mất thì thôi, dẫn đến đập phá các cửa hàng khác của chúng cũng sợ!"

 

Người vợ cả của chỉ để cho một đứa con gái như , mà Mạnh phủ lừa hôn!

 

"Lão gia! Không !"

 

Tống quản gia từ bên ngoài hớt hải chạy , tay cầm một chồng giấy tờ lớn.

 

Hắn đưa chồng giấy tờ đó qua, Tống Hữu Thanh nhận lấy xem thì đó là những lá đơn xin nghỉ việc của những ở bến cảng.

 

"Ha, nhà họ Mạnh tay thật nhanh."

 

Huyện Thanh Châu tổng cộng hai bến cảng, mỗi nhà Mạnh và Tống quản lý một cái ở phía Đông và phía Nam.

 

Mạnh Kế Trường bây giờ dùng gấp năm tiền công để lôi kéo những công bên phía .

 

Bến cảng trong thời gian ngắn cũng thể tuyển nhiều kinh nghiệm như , hàng hóa và các đơn hàng chất đống sẽ thành một mối ăn thua lỗ.

 

Mới khỏi phủ bao lâu, mà sốt ruột đến ?

 

Tống Hữu Thanh đột ngột đập mạnh chồng đơn xin nghỉ việc xuống bàn: "Để bọn chúng ! Lão tử tin chỉ thế thể đ.á.n.h đổ Tống gia của !"

 

Chàng sải bước ngoài, quản gia mồ hôi đầm đìa vội vàng theo sát phía .

 

Đến bến cảng, các công nhân bắt đầu loạn, thấy Tống Hữu Thanh đến, từng xông lên bất mãn công kích:

 

"Tống viên ngoại! Chúng việc cho ngài bấy lâu nay, tại ngài hạ thấp tiền công của chúng ?"

 

" đó! Mạnh lão gia , nếu ngài thể trả cho chúng gấp năm ! Ngài thật là phúc hậu!"

 

"Ít nhiều gì cũng là một quan chức, ăn thế ? Thật là mất mặt huyện Thanh Châu của chúng !"

 

Bọn họ giận dữ gào thét, quên mất rằng ngày xưa Tống Hữu Thanh mua bến cảng là do bọn họ đáng thương cầu xin mới một cơ hội sống.

 

Còn về tiền công gấp năm ư? Những khúc mắc đằng bọn họ hề .

 

Ánh mắt Tống Hữu Thanh lượt quét qua bọn họ, ghét nhất là khác lấy chức quan của để chuyện.

 

Chàng chỉ là thừa hưởng phúc ấm của tổ tiên mà cái hư danh viên ngoại mà thôi, ai mà coi trọng chứ?

 

Bọn họ ? Tống Hữu Thanh tự giễu một tiếng.

 

Nếu họ coi trọng thì như bây giờ .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-328.html.]

"Ai trả tiền công nhiều hơn thì các ngươi cứ tìm đó, Tống Hữu Thanh tuyệt đối hai lời!"

 

Lời dứt, Tống quản gia mở sổ ghi chép tiền công : "Ai thì đến lĩnh tiền công, gấp năm !"

 

Những đó mắt liền sáng rỡ, tranh xô đẩy để lĩnh tiền công.

 

Lĩnh tiền công gấp năm ở đây đến bến cảng của Mạnh gia, mỗi tháng đều là tiền công gấp năm !

 

Bọn họ vui vẻ cầm bạc, mấy kẻ dẫn đầu gây rối hung hăng nhất còn hếch mũi lên trời: "Tống viên ngoại cũng xem như lương tâm, việc bấy lâu tình cảm vẫn còn."

 

"Chuyện chúng sẽ tính toán với ngài nữa."

 

Những khác nhao nhao phụ họa, từng một đều dùng giọng điệu lấy đức báo oán.

 

Cuối cùng, bến cảng rộng lớn chỉ còn vài , bọn họ , trong mắt mang theo vài phần kiên định.

 

"Tống lão gia, chúng ."

 

Người là một nam nhân trung niên, ngày xưa dẫn cả nhà tha hương đến huyện Thanh Châu.

 

Không một xu dính túi, trông như một kẻ ăn mày, ai sẽ cần ?

 

Ngay khi nghĩ rằng cả nhà sẽ c.h.ế.t đói cùng với thì gặp Tống Hữu Thanh.

 

Mèo Dịch Truyện

Người bụng tiên sắp xếp cho cả nhà một chỗ ở đơn sơ, cho bọn họ ăn no.

 

Sau thấy bọn họ thực sự đáng thương, liền để đến bến cảng giúp việc, còn ứng tiền công cho .

 

Giờ đây cũng định cuộc sống ở đây, cả nhà sống còn là vấn đề nữa.

 

Hơn nữa, nhân cách của Mạnh Kế Trường cũng ít nhiều rõ.

 

Bởi vì hai bến tàu từng hợp tác, những ở đó quen vài , khi về Mạnh Kế Trường thì hề như lời đám công nhân vẫn kể.

 

Năm tiền công thì chứ? Người, thể quên gốc.

 

Tống Hữu Thanh vỗ vai , mấy : "Chư vị cứ về nghỉ ngơi hai ngày ."

 

"Hai ngày hãy đến việc bình thường."

 

Vừa xử lý xong bên , còn bước khỏi bến tàu thì con nuôi của Tống quản gia đến tìm .

 

"Lão gia, bên cửa hàng ..."

 

Hắn tiếp, nhưng Tống Hữu Thanh vẻ mặt tức giận của chuyện gì đang xảy .

 

"Mặc kệ bọn chúng, chúng c.h.ế.t ." Tống Hữu Thanh phất tay, một câu để tâm.

 

Cùng lắm thì sẽ bán những cửa hàng đó, thật sự tưởng thể ép c.h.ế.t ?

 

Mạnh Kế Trường ở nhà vui vẻ lắc đầu nguây nguẩy, chỉ cần tay một chút là Tống Hữu Thanh sẽ mất nhiều bạc.

 

Nghĩ đến việc bến tàu còn ai, việc hợp tác cửa hàng cũng dừng , lúc chắc hẳn đang lo sốt vó .

 

Quách Dung dẫn theo Mạnh Cảnh Dương vẫn còn tỉnh táo tới.

 

Thấy Mạnh Kế Trường, Mạnh Cảnh Dương rụt rè trốn lưng Quách Dung, mắt cũng dám thẳng.

 

Mạnh Kế Trường nghiêm mặt sang, Quách Dung bỗng thấy ngượng ngùng, nàng kéo Mạnh Cảnh Dương một cái, đẩy về phía Mạnh Kế Trường: "Dương nhi, nhận với phụ ."

 

Mạnh Cảnh Dương bĩu môi, vẫn ngoan ngoãn : "Xin , thỉnh phụ tha thứ cho con, hôm nay là con sai ."

 

Mạnh Kế Trường liếc một cái, sắc mặt dịu : "Không trách con."

 

"Con cứ ngoan ngoãn chờ tháng thành hôn với Tống Thính Vãn là ."

 

Hắn khẽ thở dài, vì đứa con trai của mà hao tâm tổn trí.

 

Mạnh Cảnh Dương lập tức múa tay múa chân, vui vẻ xoay tròn trong phòng.

 

Quách Dung thấy vui vẻ như cũng vui lây, nhưng nụ của nàng duy trì bao lâu cứng bởi lời của hạ nhân.

 

"Lão gia, từ Lê Hoa Uyển đến Thu di nương hỷ !"

 

Hạ nhân mặt đầy vẻ mừng rỡ chạy , bọn chúng chắc chắn sẽ bạc mừng!

 

Quách Dung như sét đánh, nàng siết c.h.ặ.t t.a.y áo Mạnh Cảnh Dương mới miễn cưỡng giữ vững .

 

 

Loading...