Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 323: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-06 01:59:05
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hội Hoa đăng Bị thương ngoài ý
Bà cũng cố ý! Ai mà ngờ Quách phủ lớn thế cho bà cơm ăn chứ…
Bà cũng như ! Bà còn để dỗ phụ nữ mập mạp vui vẻ, xem liệu thể khiến con trai bảo bối của bà thả sớm hơn .
“Phu nhân, …”
“Ta cái gì mà ?! Ngươi hiểu tôn ti trật tự hả?” Bà mở miệng, Vương A Miêu liền trừng mắt hung dữ, dọa bà vội vàng đổi lời:
“Phu nhân, lão nô hai ngày nay ăn cơm.”
“Có thể ban cho lão nô một miếng cơm ăn ?”
Trương Xuân Hoa hận thể vùi đầu xuống đất.
Trong đầu bỗng nhiên thoáng qua lúc Ôn Lạc Chi còn thích Lâm Hoài Chi.
Có Ôn Lạc Chi mang chân giò nướng về, bà còn vênh váo bắt cầu xin mới chịu ăn.
Bây giờ thì , từng cầu xin miếng ăn cầu xin khác ban cho một miếng cơm.
Trương Xuân Hoa hối hận kịp. Giá như bà giả vờ thích Ôn Lạc Chi một chút thì lẽ bây giờ bà còn bạc tiêu hết.
lúc đó ai mà ngờ một nha đầu hôi sữa tiền đồ lớn đến chứ?
Vương A Miêu kiêu căng ngạo mạn bà , thấy dáng vẻ bà cũng coi như hài lòng, liền : “Muốn ăn cơm cũng .”
Trương Xuân Hoa mừng rỡ ngẩng đầu lên, nhưng Vương A Miêu : “Đổ hết tất cả chậu vệ sinh trong phủ , nếu ngươi , bản phu nhân vui vẻ thì lẽ thể thưởng cho ngươi một cái bánh bao.”
Nụ mặt Trương Xuân Hoa lập tức cứng , cả ngây đó.
Tất cả chậu vệ sinh trong Quách phủ đều do bà đổ? Vậy thì bà đến bao giờ mới xong?!
Vương A Miêu chẳng thèm quan tâm bà , hừ lạnh một tiếng vênh váo lắc m.ô.n.g bỏ .
Phía đông , xe ngựa vặn dừng chờ đợi, Giang phu nhân thấy khỏi nhíu mày.
“Cái nhà quan cũng quá…”
Bà còn hết, Giang Thư Thiển bên cạnh nắm lấy tay bà nhẹ nhàng lắc đầu: “Nương, bộ sự tình nên vội vàng bình phẩm.”
Chuyện của Lâm Hoài Chi nàng đều , xe ngựa bắt đầu lăn bánh, nàng liền kể những gì .
Giang phu nhân xong khỏi thở dài tiếc nuối, ngờ một thư sinh thể những chuyện đê tiện như .
Bên , Ôn Lạc Chi đến tiệm Mỹ Nhân Trang một chuyến, Mặc Lan vặn đang ở trong tiệm tìm trang điểm.
Nhìn thấy nàng lâu gặp, Mặc Lan suýt chút nữa vui mừng đến mức khiến tô son trượt.
Ôn Lạc Chi nhận lấy đồ trang điểm từ tay thợ trang điểm tiếp tục việc: “Đã lâu gặp Mặc Lan cô nương , càng ngày càng xinh kiều diễm động lòng đấy.”
Giọng nàng lả lơi, Mặc Lan thấy vẻ tinh nghịch của nàng liền bật : “Chỉ ngươi miệng ngọt, cũng lâu gặp ngươi .”
Nói đến cũng thật khéo, gần đây việc ăn của lầu xanh , ma ma vui vẻ nên cho các cô nương nghỉ nửa ngày.
Nàng nghĩ tối nay sẽ chơi nên đến trang điểm, ngờ thể gặp nàng.
Nghe chủ tiệm đổi thành tẩu tẩu của cô gái nhỏ , nàng nghĩ lẽ cơ hội gặp mặt cũng sẽ ít .
Cọ trang điểm trong tay Ôn Lạc Chi thoăn thoắt chuyển động, nàng còn chuyện với Mặc Lan.
Nghe tối nay hội hoa đăng nàng còn chút ngứa ngáy trong lòng, gần đây nàng bận c.h.ế.t , cũng lâu thư giãn thoải mái.
Hay là tối nay bọn họ hẹn ngoài chơi?
Nghĩ nàng liền , tiễn Mặc Lan nàng liền chạy thẳng đến tửu lâu.
“Tam ca, tối nay chúng chơi !”
Bàn tay nhỏ của nàng phấn khích vỗ mạnh lên quầy, Ôn Tử Châu nàng dọa cho theo quán tính giật .
“Được , thì đó!” Ôn Tử Châu đương nhiên dám ý kiến, vội vàng bảo trong tửu lâu thu dọn đồ đạc chuẩn đóng cửa.
Hai cùng đến tiệm bánh ngọt Diệu Diệu Ốc gọi Đại Nha và Nhị Nha, mấy về nhà một chuyến.
Giang Thư Thiển còn về, Ôn Lạc Chi đang chơi nên đợi , liền dẫn mấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-323.html.]
“Muội , tối nay trấn hội hoa đăng ?”
Ôn Tử Tầm nhận lấy kẹo do Ôn Lạc Chi tự tay , ngắm .
Ừm, xí quá… Muội một chút cũng giống .
“Đương nhiên là khác cho .” Ôn Lạc Chi ăn kẹo của mơ hồ trả lời.
Trời còn tối mà phố náo nhiệt , các quầy bán đèn lồng gần như cứ hai bước là một quầy.
Hai cô gái nhỏ và một cô gái lớn, hai trai trẻ trong tay đều cầm đèn lồng mà ưng ý.
Mắt Ôn Lạc Chi sáng rực, đến đây lâu nhưng đây là đầu tiên nàng thực sự ngoài chơi một cách đơn thuần.
Mấy gần như ăn hết con phố lớn nhất, lúc trời cũng tối.
Trên phố cũng dần đông lên, bọn trẻ con đùa hớn hở, trong tay ai nấy đều cầm đèn lồng.
Đèn lồng của Ôn Tử Châu nhét cho Ôn Tử Tầm, lúc đang ôm một túi hạt dẻ rang đường ăn khác chen lấn.
Ôn Lạc Chi đầu một cái, nên lời. Sớm nên mua đồ ngọt cho !
Đám đông phía đột nhiên hỗn loạn, lớn tiếng gào thét xen lẫn tiếng trẻ con .
“Bắt ! Tên trộm!” Một giọng nam trầm hùng vang dội từ trong đám đông truyền , tiếp theo là một giọng nữ bực tức:
Mèo Dịch Truyện
“Chán sống ! Dám trộm đồ của bản cô nương!”
Những đang chơi lũ lượt tránh , nhường một lối đủ cho một .
Ôn Lạc Chi thấy một cô gái mặc y phục đỏ đuổi theo một đàn ông gầy yếu, tên đàn ông đó chạy cực nhanh, chỉ vài cái chớp mắt đến gần chỗ bọn họ.
Những ở đây cũng vội vàng tránh , Ôn Tử Tầm kéo hai cô cháu gái và nép , Ôn Lạc Chi thò đầu phía .
C.h.ế.t tiệt! Ôn Lạc Chi đột nhiên vỗ một cái đầu.
Tam ca ham ăn của nàng vẫn còn ở phía !
Nàng sang bên trái, quả nhiên thấy Ôn Tử Châu vẫn còn đang mải mê ăn hạt dẻ trong tay con đường hẹp đủ cho một qua.
Với cái thể yếu ớt của , tên trộm mà va thì chẳng đau năm sáu bảy tám ngày ?!
“Ôn Tử Châu! Mau tránh cho !” Nàng hướng về phía đó hét lớn.
Ôn Tử Châu thấy giọng nàng liền một cách mơ màng, chính khoảnh khắc khiến chuyện tan nát.
Thấy tên trộm chạy càng lúc càng nhanh, cô gái áo đỏ sốt ruột trực tiếp nhảy lên.
Tên trộm đầu vặn thấy cảnh tượng , tốc độ chân càng tăng thêm, trực tiếp vòng qua những đang chắn phía .
Không kịp thu chân , một cước của Tống Thính Vãn trực tiếp đá trúng m.ô.n.g Ôn Tử Châu.
Cái túi trong tay Ôn Tử Châu bay ngoài, hạt dẻ bên trong tung tóe khắp nơi.
“Ối!” Sau một tiếng kêu t.h.ả.m thiết, chỉ thấy đá ngã cắm mặt xuống đất.
Tống Thính Vãn bóng lưng tên trộm còn tiếp tục đuổi theo, nghĩ đến lỡ khác thương đành tức giận dậm chân từ bỏ.
“Vị công tử ngươi chứ?!”
Nàng vội vàng đỡ đang đất dậy, chờ khi thấy gương mặt còn mềm mại hơn cả nữ tử của Ôn Tử Châu, nàng khỏi đỏ mặt.
Cái… cái gương mặt thật sự quá… khêu gợi!
Nàng còn kịp phản ứng, Ôn Tử Châu, nàng lỡ thương, lớn tiếng gầm lên: “Ngươi ?!”
“Ngươi xem! Ngươi xem!”
Cảm thấy thứ nóng ấm chảy từ mũi, Ôn Tử Châu thấy m.á.u mũi đất liền tức giận bốc hỏa.
Hắn ghé mặt sát Tống Thính Vãn, giọng điệu vô cùng tức giận: “Ngươi ngốc mà còn hỏi! Không thấy tiểu gia đổ m.á.u ?!”
Gương mặt đột nhiên phóng đại, Tống Thính Vãn lúc mới phản ứng .
Nàng nuốt nước bọt, chút chột : “Ta… xin mà.”