Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 301: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-06 01:58:42
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kịch bi của Lang Bá Thiên
Trên đường đến Lạc Tuyết Sơn Trang, Ôn Tử An ôm bộ quần áo Giang Thư Thiển cho mà vật nhớ .
Mới rời nhà ba bốn ngày mà y bắt đầu nhớ nhà .
Trong đầu đang hồi tưởng cảnh y và Giang Thư Thiển nướng thịt ở Kê Đầu Sơn thì bên ngoài xe ngựa đột nhiên tiếng động.
Một hàng cảnh giác hẳn lên, Hạ Đình Phong nhảy xuống xe ngựa, đó là Ôn Tử An.
"Ai da! Ai da! Thiếu hiệp cứu với!"
Lang Bá Thiên đang đóng vai t.h.ả.m thiết trực tiếp bỏ qua những khác mà túm chặt lấy chân Ôn Tử An.
Ôn Tử An nhíu mày rút , nhưng dùng sức thế nào cũng , y đành chịu thua.
Mắt Lang Bá Thiên đảo tròn, đó bắt đầu sức kể khổ.
"Thiếu hiệp, từ nhỏ mồ côi cha ."
"Đi nam chạy bắc nhiều năm khó khăn lắm mới tích cóp chút bạc tìm một nơi an cư lạc nghiệp."
"Nào ngờ đường thái bình chút nào! Bạc của bọn sơn phỉ đáng ghét cướp sạch !"
"Chúng còn đ.á.n.h gãy một chân của nữa, ô ô ô..."
Lang Bá Thiên diễn đến mức nước mắt giàn giụa, kéo ống quần lên cho xem.
Ôn Tử An kỹ, cái tên đang gào thét mặt y đầu gối sưng to như bánh bao phát quang, vết thương trầy xước còn rỉ máu.
Y đầu Hạ Đình Phong một cái, nên giúp giúp.
Hạ Đình Phong phất tay "Gặp thì giúp một tay ."
Bây giờ cả bọn họ thứ gì đáng giá, kẻ dù ý đồ gì với bọn họ cũng vô ích.
Vết thương cũng giống giả vờ, cho dù chuyện gì thì nhiều như bọn họ chẳng lẽ đối phó một kẻ ?
Được Hạ Đình Phong chấp thuận, Ôn Tử An chiếc xe ngựa đang lấy hòm t.h.u.ố.c nhỏ Ôn Lạc Chi chuẩn cho y.
Vừa lấy đến nơi mở , Lang Bá Thiên thấy những lọ lọ bình bình xếp đặt ngăn nắp bên trong thì khỏi chua xót.
Hừ! Sao y chứ?! Con nha đầu đó thật là thiên vị!
Dù y cũng là vì cái nhà mà!
Đồ ăn đường y nhịn ăn hết , nếu theo kế hoạch thì sẽ xuất hiện sớm thế , muộn hơn chút nữa là y chịu đói .
Điều đáng tức nhất là! Y nhớ rõ là áo trắng cơ mà!
Kết quả mở gói đồ thì quần áo bên trong đen đến mức thể đen hơn nữa...
Mèo Dịch Truyện
Càng nghĩ càng tức, lúc Ôn Tử An bôi t.h.u.ố.c cho y, y khỏi : "Tiểu thiếu hiệp, bôi cho nhiều t.h.u.ố.c một chút ."
"Chân của thật sự đau lắm."
Y ôm cái chân đó với vẻ mặt đau khổ.
Ôn Tử An vốn định đậy nắp t.h.u.ố.c , thấy y đau khổ như rắc thêm ít bột t.h.u.ố.c lên.
Mũi khẽ ngửi ngửi, Lang Bá Thiên ngửi thấy một mùi thịt bò khô ngũ vị hương quen thuộc.
Y chuyển hai tay chân lên ôm bụng "Tiểu thiếu hiệp, bụng đói lắm ..."
Lang Bá Thiên rũ đầu xuống, trông cực kỳ ngượng ngùng, nhưng thực y vẫn đang ngửi xem còn món gì ngon nữa .
Ngựa đang ăn cỏ, nhất thời cũng đường, Ôn Tử An thấy y thật đáng thương bèn để y bên cạnh xe ngựa.
Lang Bá Thiên cầm một cái bánh bao trong tay ăn vị, y đầu ngửi ngửi trong xe ngựa.
Ôn Tử An vén rèm xe lên, trong tay còn bưng một cái đĩa.
Mắt Lang Bá Thiên lập tức sáng rực "Tiểu thiếu hiệp, cái là cho ?"
Thịt khô cay trong đĩa cuộn đầy dầu ớt và mè, mùi thơm nồng nàn xộc thẳng mũi .
Ôn Tử An vẻ mặt mong đợi của y mà đưa cũng , đưa cũng xong.
Thịt khô để ở chỗ y, cái đĩa y định đưa cho Hạ Đình Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-301.html.]
Lang Bá Thiên nào khách khí như , y vươn tay giật lấy, giọng run rẩy nước mắt lưng tròng : "Tiểu thiếu hiệp, là đối với nhất ngoài cha đó!"
"Ô ô ô, mới quen cho thịt ăn ."
Y xong nhón hai miếng thịt khô bỏ miệng, c.ắ.n mạnh một miếng bánh bao, ăn rơi lệ.
Ôn Tử An thấy trong lòng khó chịu, xe ngựa lấy thêm ít đồ ăn .
Lúc Lang Bá Thiên vui vẻ, y vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh vui vẻ "Tiểu thiếu hiệp, cạnh , hai chúng cùng ăn !"
Ôn Tử An gật đầu, hai ăn chuyện, đầu tiên hòa hợp như .
Ăn xong, Lang Bá Thiên lau miệng cau mày Ôn Tử An.
"Tiểu thiếu hiệp, các sắp ?"
Y trông buồn, Ôn Tử An nghĩ nhiều bèn gật đầu.
Lúc miệng Lang Bá Thiên bĩu .
Tên ngốc ! Chẳng lẽ y, Lang gia, biểu hiện đủ rõ ràng ?!
Chẳng lẽ y, Lang gia, giả vờ đủ đáng thương ?!
Tên ngốc thế mà chủ động mời y cùng đường!
Bất đắc dĩ, y đành diễn tiếp kịch bi.
Trước mặt Ôn Tử An, y chậm rãi xuống xe ngựa, vịn càng xe thở hổn hển:
"Nếu như , tiểu thiếu hiệp hãy mau chóng lên đường ."
"Ơn nghĩa hôm nay, kiếp Ngọc Diện sẽ kết cỏ ngậm vành báo đáp."
Y xong, lê cái chân của về phía một cách cực kỳ "khó khăn".
Ôn Tử An bóng lưng y, nhớ lời y nhà để về thì thấy chút xót xa.
Thấy tên ngốc đằng vẫn gọi , Lang Bá Thiên chắc chắn là diễn đủ thảm.
Mắt y tinh ý thấy đất một hòn đá tròn, y xê dịch chân dẫm lên đó như cam chịu nhắm mắt trượt mạnh về phía .
"A!" Lang Bá Thiên kêu lên t.h.ả.m thiết một tiếng, chim chóc cây trong rừng đều tiếng kêu của y cho sợ hãi bay mất.
Ôn Tử An vốn định chui xe ngựa vội vàng nhảy xuống xe chạy tới đỡ y "Huynh chứ?!"
Lang Bá Thiên ngẩng đầu lên, hai vệt m.á.u đỏ tươi đang chậm rãi chảy miệng y, vầng trán nhẵn bóng còn cộp một cục u lớn.
"Ta tiểu thiếu hiệp, mau lên đường ."
Lang Bá Thiên đẩy đẩy Ôn Tử An, từ từ sấp xuống.
"Huynh gì?!" Ôn Tử An trợn tròn mắt đỡ lấy thể y.
Lang Bá Thiên t.h.ả.m với y "Bây giờ chân tiện, đau thấu xương."
"Ta sấp bò thì chắc sẽ đau như ."
Trên mặt y m.á.u cục u, Ôn Tử An y trong bộ bạch y mà trong đầu thể tưởng tượng nổi y sấp bò đất mà khác thấy thì sẽ kỳ lạ đến mức nào.
Y đỡ đến cạnh một cái cây dựa "Huynh đợi một chút."
Ôn Tử An hít sâu một về phía xe ngựa của Hạ Đình Phong, y hỏi xem thể mang theo một .
Dù thì bọn họ cũng cùng một con đường, đến nơi thì y bỏ xuống là .
Hạ Đình Phong xong nghĩ ngợi gì cả, trực tiếp phất tay "Tử An, con gì thì , cần đến hỏi ."
Y mỉm , nhớ Giang Uyển dặn dò y chuyện với Ôn Tử An hòa nhã hết mức thể.
"Aye!" Ôn Tử An vui vẻ đáp một tiếng, chạy đến cạnh cây đại thụ đỡ Lang Bá Thiên dậy.
"Đi thôi, cùng chúng lên đường, đến chỗ rẽ thì xuống."
Mắt Lang Bá Thiên đảo tròn, lên xe ngựa là !
Ít nhất thì đồ ăn lo nữa, còn việc thế nào để đường đường chính chính theo đến sơn trang thì y còn nghĩ cách khác mới .
Lên xe ngựa Lang Bá Thiên bắt đầu bịa chuyện một mạch kể khổ, Ôn Tử An hề đau buồn, trong tay cầm một nắm hạt dưa c.ắ.n y kể như kịch.