Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 298: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-06 01:58:39
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ô Dao đến
A Phúc dẫn Trương Vân đến xưởng, Ôn Lạc Chi và Ôn Tử Tầm chờ sẵn ở đó.
Dặn dò một điều cần chú ý xong, Ôn Lạc Chi đưa cho A Phúc một cuốn sổ tay: “A Phúc ca, bên trong là một điều cần chú ý khi xưởng vận hành và các quy định quản lý.”
“Ca cứ rảnh thì xem qua.”
A Phúc trịnh trọng nhận lấy, đối với hai gì cho .
Đi một vòng quanh làng, Ôn Lạc Chi phát hiện còn gì để dặn dò nữa.
Đến Phủ thành giúp Ôn Tử Câm tìm vị lão sư mà chưởng quỹ quán rượu nhắc đến, sắp xếp thỏa việc kinh doanh của tửu lâu là nàng về để bắt tay việc nhà kính rau củ.
Mèo Dịch Truyện
Mới một hai ngày mà sắp thêm ba , Tạ Hòa trực tiếp bùng nổ.
“Các con nhà từng đứa một… thật là…”
“Haizz!”
Ngàn lời cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài, con cái lớn khôn, cần bay cao bay xa hơn.
Nếu cứ giữ mãi bên cạnh thì còn thích hợp nữa.
Ôn Lạc Chi cuối cùng vẫn đưa Giang Thư Thiển cùng, bây giờ Ôn Tử An ở đây, e rằng nàng cũng khỏi cửa một .
Dù thì mới về nhà lâu, ít nhiều vẫn còn chút câu nệ, ngoài Ôn Tử An, Giang Thư Thiển thiết nhất với Ôn Lạc Chi.
Giang Uyển rảnh rỗi việc gì , bụng mang chửa cũng đòi theo, là đến những nơi khác để thư giãn đầu óc.
Quân Thiên Tử dạy Hạ Vân Thư cách châm cứu cho Hạ Vân Sanh, hai chị em tự nhiên cũng cùng đến Phủ thành.
Trong nhà bỗng chốc trống một nửa, đừng là Tạ Hòa, đến cả Ôn Mộc Xuyên cũng cảm thấy quen.
Hách Liên Trĩ Nhan cũng theo, Tiểu Hổ luyến tiếc về hướng xe ngựa rời .
Mạc Li nắm tay bé đến thư phòng: “Còn bài vở ôn tập, ngày mai phu tử sẽ hỏi bài đấy.”
Tiểu Hổ dùng sức gật gật cái đầu nhỏ, lật sách một cách nghiêm túc.
Tị Tà Chu Sa n.g.ự.c Mạc Li khẽ lóe lên, đúng lúc , Ô Dao đang đặt chân lên địa giới Sơn Tuyền trấn, lập tức vứt bỏ con búp bê rơm trong tay.
Rốt cuộc là vị thần thánh phương nào !
Nàng theo chỉ dẫn đến đây thử trăm , nào cũng hóa giải!
Cũng lão già c.h.ế.t tiệt tìm cao nhân nào theo thằng nhóc thối đó nữa.
Nếu , nàng e là sớm câu sinh hồn của Mạc Li , chừng giờ đường trở về Lang Hoè quốc .
Nàng sờ sờ cái bụng đang réo ùng ục, một mùi hương ngọt ngào bay mũi, nàng theo mùi hương đó.
Trước cửa Quán Tráng Miệng Diệu Diệu xếp một hàng dài, đều rướn cổ xem bánh tart trứng hôm nay còn bao nhiêu, liệu đến lượt mua .
Ô Dao thấy cửa sổ ở đó trống một mảng lớn, nàng liền thẳng tới.
Lý Xảo Nhi vốn đang xếp hàng đầu tiên lập tức nàng chắn mất.
“Này! Ngươi chen hàng!”
“Cút sang một bên cho bản cô nương!”
Nàng dùng sức kéo phụ nữ mặc đồ đen, đội nón lá mặt .
Bị kéo mạnh như mà Ô Dao vẫn hề nhúc nhích, nàng .
Bên nón lá, đôi mắt vốn đen trắng rõ ràng bỗng chốc biến thành đen kịt , trông trống rỗng đến đáng sợ.
Nàng khẽ thổi một , chiếc nón lá mặt thổi bay lên một góc.
Lý Xảo Nhi đang định xem rốt cuộc cái kỳ lạ là nam nữ, đột nhiên thấy đôi mắt đen kịt của nàng , sợ hãi hét lên thất thanh: “A! Ma!”
Nàng thèm xếp hàng nữa, vội vàng xách váy bỏ chạy ngoài.
Sau đó
Nàng , đồng tử của Ô Dao mới trở bình thường, những xếp hàng phía rốt cuộc xảy chuyện gì, tò mò về phía .
Ô Dao vén một góc nón lá lên, mỉm nhẹ với họ: “Các vị, mới đến đây, thực sự đói chịu nổi, thể cho tiện một chút ?”
Nếu là đồ khác thì những xếp hàng tự nhiên ý kiến, nhưng bánh tart trứng thì !
“Cô nương, cô mua cái khác lót ! Chúng xếp hàng lâu !”
“ ! Cái già của cũng đến từ sáng sớm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-298.html.]
Một lão bá vỗ vỗ đôi chân đau nhức của , ông còn đang đợi mua bánh tart trứng về dỗ dành chắt của vui vẻ đây.
Mùi thơm từ bên trong ngừng bay , Ô Dao mặc kệ họ gì, tự đưa tay về phía cửa sổ.
Ơ? Sao thế ? Nàng thấy cái thứ tròn tròn đó rõ ràng ở ngay mặt mà? Sao lấy ?
Tấm kính trong suốt chắn tay nàng chặt cứng, xếp hàng phía : “Xếp hàng chứ! Ngoan ngoãn một chút!”
Ô Dao nắm chặt nắm đấm, định nổi giận thì Đại Nha ôm một cái sàng lớn xuất hiện.
Phía còn Tôn Tam Tỷ bưng một khối bánh bông lan xanh lớn.
Mắt Ô Dao sáng thêm mấy phần, nàng chuyển sang cửa sổ của Tôn Tam Tỷ: “Thứ là gì?”
Nàng chỉ thứ trông mềm mềm mại mại hỏi.
Tôn Tam Tỷ thấy nàng chút kỳ lạ, nhưng vẫn giới thiệu món mới cho nàng .
Ngửi mùi hương ngọt ngào ngào ngạt đó, Ô Dao hít một thật sâu : “Gói hết cả khối cho !”
“Không! Ta ăn ở đây!”
Nàng cửa thấy tiệm treo biển hôm nay nước đường miễn phí.
Bây giờ nàng còn nhiều bạc, tiết kiệm chút nào chút đó.
Tôn Tam Tỷ há hốc miệng, thầm nghĩ nhiều như ăn hết ?
Nghĩ đến đây là thứ vất vả , nàng khuyên nhủ: “Khách quan, thứ là để nhiều cùng ăn.”
“Ngài chắc chắn hết ?”
Ô Dao những xếp hàng cho khó chịu, giờ càng bực bội: “Bảo ngươi lấy thì cứ lấy, quản nhiều gì.”
Thái độ của nàng cực kỳ tệ, thấy nhiều Tôn Tam Tỷ cũng lười chấp nhặt.
Nàng cắt bánh thành mấy khối, đặt sàng bưng bàn cho nàng .
“Khách quan, cái mười lạng bạc.”
Tôn Tam Tỷ bên cạnh bàn, xòe lòng bàn tay .
Ô Dao ăn một miếng bánh xong sắc mặt dịu nhiều.
Nàng ba bốn miếng nuốt hết phần bánh còn trong tay, đó lục lọi trong ống tay áo, cuối cùng moi hai góc bạc lẻ.
Nàng ném lên bàn, cầm bánh lên tiếp tục nhét miệng.
Thấy nghẹn, nàng cầm ống tre lên, hớp một thật mạnh ly trái cây chua chua ngọt ngọt bên trong.
Giờ thì tâm trạng của nàng hơn, ngay cả khi Tôn Tam Tỷ đòi thêm một lạng bạc còn thiếu, nàng cũng lộ vẻ khó chịu.
Cuối cùng nàng ợ một tiếng thật dài, cảm thấy cái bụng bao giờ thỏa mãn đến thế.
Tôn Tam Tỷ cũng kinh ngạc, khối bánh thứ hai nàng mang mới bán đến một nửa!
Người mà ăn hết phần của hai mươi đó .
Những xếp hàng cũng mua gần hết, Ô Dao đến chỗ bánh tart trứng mà đến cửa sổ bánh bông lan.
“Phần còn gói hết cho .”
Nàng lấy bạc , Tôn Tam Tỷ đóng gói xong trả bạc thừa cho nàng .
Ô Dao bước khỏi cửa tiệm, Tôn Tam Tỷ mới dám lên tiếng: “Cái … nàng ăn nhiều như no bụng ?”
Đại Nha và Nhị Nha , đồng loạt lắc đầu.
Cái bụng của no thì họ , nhưng nếu họ ăn như chắc chắn sẽ no bụng.
Ô Dao lang thang phố mục đích, đối với những thứ ở hai bên quầy hàng đều tò mò.
Lúc thì cầm cái lên xem xét, lúc thì nhấc cái lên sờ sờ.
Cảm thấy bụng còn no căng nữa, nàng tìm một chỗ xuống.
Thấy bốn phía , nàng lấy một con búp bê vải rách rưới kỳ quái từ trong lòng.
“Ta chỉ còn ngươi thôi, ngươi nhất định tranh khí cho đấy!”
Đồng tử của nàng đột nhiên dựng thẳng như mèo, miệng lẩm bẩm: “Khí lưu nhiên, trú sinh, hồn quỷ tương va, đến!”
Con búp bê vải khẽ chút phản ứng nhưng vẫn đất, nàng niệm thêm mấy cũng chỉ khẽ động đậy một chút.