Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 276: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-05 13:39:06
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta phủ thành
Hắn đỗ, sẽ trở thành trò mất thôi.
Bài thi cuối cùng mà! Tại đỗ chứ?
Bụng truyền đến một tiếng “ùng ục”, sờ cái bụng lép kẹp mà oán hận Trương Xuân Hoa.
Trong trường thi, đều ăn thịt, chỉ một gặm bánh màn thầu trắng.
Khi dưa muối còn chút hương vị, khi dưa muối chỉ đành ăn tạm với nước nóng.
Hồi đó hầu hạ Quách Văn Tài cũng kiếm ít, ngờ những tờ ngân phiếu cất giường chuột gặm nát thành bã.
Nếu cẩn thận một chút thì đến nỗi!
Nếu bạc đến đây thể ăn đồ ngon, cũng đến nỗi đầu óc lơ mơ khi bài.
Lâm Hoài Chi thất thần về khách điếm ở, lấy gói đồ và chiếc ví bạc còn , bao một chiếc xe ngựa.
Về phía tiểu viện, Ôn Lạc Chi vốn định tiếp tục ở phủ thành.
đợi đầu bếp của Bách Vị Trai đến thì mất mấy ngày nữa, nàng sợ nhà sẽ sốt ruột.
Nhìn Tùng Tử và các em thẳng tắp, nàng : “Tiểu viện còn thể ở một tháng nữa, đến lúc đó chúng sẽ về.”
Tùng Tử nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, ánh mắt nàng chút nỡ.
Tuy mới quen vài ngày nhưng bọn y cũng đại khái hiểu rõ tính cách của Ôn Lạc Chi, sẽ ai đối xử với bọn y hơn thế nữa.
“Coi chừng tửu lâu của tiểu gia cho , chúng nhất định sẽ trở đó.” Ngôn Triệt vỗ vai y.
Hắn nghĩ kỹ , đợi khi về sẽ đề nghị theo đến phủ thành.
Ôn Tử Câm khả năng sẽ trở đây, ở Sơn Tuyền trấn một cũng chẳng gì vui.
Bất kể là học hành ăn, cha nhất định sẽ đồng ý.
Học hành Ôn Tử Câm dẫn dắt, ăn Ôn Lạc Chi ở đây, họ cũng sẽ yên tâm để ngoài.
Tùng Tử trịnh trọng gật đầu, đeo chìa khóa cổ .
Mấy em giúp chuyển đồ lên xe ngựa, khi xe ngựa khuất, Tùng Tử khóa cửa tiểu viện dẫn các về phía tửu lầu.
“Đại ca, chúng tửu lầu gì ?”
Tiểu Xuân một tay nắm chặt hai đồng tiền, tay cầm kẹo tuyết hoa tô mà Ôn Lạc Chi đưa cho chúng.
Tùng Tử con đường phía , ánh mắt vô cùng kiên định: “Chúng mỗi ngày đều mở cửa tửu lầu, đợi Tỷ tỷ Lạc Chi các nàng trở về.”
Mặc dù nàng chỉ dặn bọn trẻ mỗi ngày đến xem một lượt, đảm bảo đồ đạc hư hại là , nhưng tửu lầu nhất định cần nhân khí.
Bọn trẻ mỗi ngày đều mở cửa, quét dọn, quảng bá một chút.
Đến khi khai trương, khác cũng đến nỗi chẳng gì.
Bây giờ chỗ ở cũng , mỗi ngày trông nom tửu lầu, mỗi bọn trẻ đều hai mươi đồng tiền.
Hắn xứng đáng với ân tình mà dành cho bọn trẻ.
Đến tửu lầu, Tùng Tử mở cửa lớn.
Chưởng quỹ tửu quán bên cạnh thấy là bọn trẻ thì kỳ lạ “chậc” một tiếng: “Mấy đứa các ngươi tối muộn thế đến gì? Hai tiểu lão bản ?”
Chưởng quỹ tửu quán ấn tượng tệ với Ôn Lạc Chi và Ngôn Triệt, đó chỉ là nhét hai lá bùa bình an để cầu lòng an tâm.
Mèo Dịch Truyện
Ngày hôm , hai tiểu hậu sinh xách nhiều điểm tâm đến tiệm để đáp lễ.
Tùng Tử : “Ca ca của Ôn lão bản thi đậu Tú tài, bọn họ về nhà, qua một thời gian nữa sẽ trở .”
Chưởng quỹ tửu quán xong cũng đỗi vui mừng, thi đậu Tú tài chuyện dễ, ca ca của tiểu cô nương cũng thật lợi hại.
Y giơ ngón cái lên với mấy em: “Vậy đến lúc đó các ngươi khóa kỹ cửa đấy! Bị trộm thì chút nào!”
Y bụng nhắc nhở một câu, cắm đầu tiệm múc rượu cho khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-276.html.]
Tùng Tử cùng mấy đứa em một phen lau dọn sạch sẽ, trong ngoài tửu lầu, mặt đất sạch bóng đến mức phản quang.
Có ngang qua hiếu kỳ hỏi vài câu, lâu nữa sẽ khai trương thì gật đầu lắc đầu.
Trên xe ngựa, Ngôn Triệt chút lo lắng Ôn Lạc Chi: “Tiểu , thật sự sẽ chuyện gì chứ?”
Trong lòng vẫn luôn yên tâm, Tùng Tử tuy vẻ đáng tin cậy nhưng thời gian tiếp xúc quá ngắn, cũng dám là đáng tin.
Ôn Lạc Chi vung vung cánh tay nhức mỏi của : “Không , còn nhờ chưởng quỹ tửu quán trông coi đấy.”
Ngoài chưởng quỹ tửu quán , nàng còn sai Hắc Ảnh phái một theo dõi nữa, chắc sẽ chuyện gì.
Không là tin Tùng Tử, dù cũng là một đứa trẻ, nếu thật sự chuyện bất trắc xảy thì sức mạnh tuyệt đối nhất định sẽ chịu thiệt.
Xe ngựa dừng dừng suốt bảy tám ngày cuối cùng cũng đến Sơn Tuyền trấn, Tạ Hòa ở trong thôn đợi nổi liền dẫn hai đứa cháu nội nhỏ ngoài đợi .
Cuối cùng cũng thấy Ôn Lạc Chi và mấy , bà liền tiến tới, vẻ mặt lo lắng, giọng điệu chút trách móc nhưng đầy xót xa: “Sao giờ mới đến !”
“Thật là lo c.h.ế.t mất , ba đứa con các ngươi đứa nào yên lòng!” Nói thì , bà nhanh chóng vẫy mấy nhà.
Ôn Tử Tầm thấy Ôn Lạc Chi thì vui mừng đến mức múa may cuồng: “Muội cuối cùng cũng trở về ! Lần chơi nhớ đưa theo!”
Nhìn thấy Ôn Tử Câm với vẻ mặt nhạt lưng Ôn Lạc Chi, liền tiến lên vỗ vỗ vai Ôn Tử Câm: “Ngũ ca giỏi lắm! Cha họ đều vui mừng khôn xiết.”
Gia đình bọn họ cũng chỉ mới nhận tin tức hai ngày , cha vui mừng đến mức suýt chút nữa chạy thẳng đến phủ thành đón .
Tin tức còn lộ ngoài, trong thôn cũng ai mấy ngày nay bọn họ cứ giấu kín niềm vui.
Ôn Tử Câm cũng vỗ vỗ vai , may mà thất vọng.
Những tham gia huấn luyện đưa đến Bách Vị Trai , tiểu viện thoáng đãng hơn nhiều.
Cơm canh của tửu lầu mang đến hâm nóng từ sớm , giờ phút Tạ Hòa đang ôm hai đứa cháu nội nhỏ mấy đứa trẻ ăn cơm.
“Nương, cùng bọn họ .” Ôn Tử Tầm ăn vội hai miếng cơm định ôm Ôn Cẩn Du thì Tạ Hòa tránh .
“Con ôm gì? Mau ăn cơm !”
Tạ Hòa mỉm , đáy mắt còn một tia đau lòng.
Ôn Lạc Chi và Ôn Tử Câm tới, mỗi một đứa cháu trai nhỏ liền ôm lấy: “Ta và Ngũ ca ôm.”
“Nương và Lục ca xuống chúng cùng ăn.”
Ôn Lạc Chi thổi một Ôn Cẩn Sâm, tiểu gia hỏa nhíu mày một chút há miệng về phía nàng.
Ôn Tử Câm và Ôn Cẩn Du thì hòa hợp như , Ôn Cẩn Du nhíu chặt đôi mày nhỏ xíu, đang nghĩ gì.
Ôn Tử Câm chỉ lo ăn phần , thỉnh thoảng cúi đầu đứa cháu trai nhỏ trong lòng.
Khi ăn xong, Tạ Hòa đón lấy tiểu nhân nhi, tiểu gia hỏa liền bĩu môi "oen oen" lên, trông vô cùng tủi .
Ngôn Triệt thấy ho, liền chọc chọc khuôn mặt bụ bẫm của nó trêu chọc nó: “Con nhất định cũng thích sách, nếu thì thích ngũ bá bá của con chứ?”
Ôn Lạc Chi đá một cái, : “Ngươi thích sách thì là tiểu oa nhi gì?”
Ngôn Triệt hì hì một tiếng, bên ngoài xe ngựa của Ngôn phủ đến, Ngôn phu nhân cửa thấy Ngôn Triệt hì hì thì yên lòng.
“Nương!”
Ngôn Triệt chạy về phía bà, ngây ngô như đứa con trai ngốc của nhà địa chủ, Ngôn phu nhân quầng thâm nhàn nhạt mắt thì chút đau lòng: “Đứa nhỏ , trở về cũng đợi nương đến đón con.”
Ra ngoài mấy ngày nay bà vẫn lo lắng trong lòng, đứa nhỏ lớn lên sự bảo bọc của bà và Ngôn Phong cũng chẳng tâm cơ gì.
Nếu Ôn Lạc Chi tiểu quỷ lanh lợi bên cạnh , thì bà một trăm, một ngàn cũng yên lòng.
Hai con ôn tồn chuyện một lát, Ngôn Triệt đột nhiên : “Nương, phủ thành.”
Ngôn phu nhân tưởng chơi đủ, liền giơ tay vỗ một cái gáy : “Thằng nhóc thối! Sao con ham chơi đến thế!”
Ôn Lạc Chi thấy Ngôn Triệt vẻ mặt tủi , liền “ ” cứu .
“Mẫu nuôi! Hắn chơi.”
Nàng kéo Ngôn phu nhân xuống, kể chuyện ba bọn họ bàn bạc đó một .