Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 275: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-05 13:39:05
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nói thật thể diện

 

Nàng lau tay, cửa thấy mấy đứa trẻ nhỏ khác vẫn còn cách đó xa.

 

Tùng Tử gãi đầu chút ngại ngùng: “Chúng rạng sáng đến , tới tửu lâu thì thấy ai.”

 

Hiện giờ lời lẽ của y còn cẩn trọng như ngày hôm qua nữa.

 

Ngày hôm qua Ngôn Triệt cũng chỉ sắp xếp cho bọn y vài việc đơn giản, tới trưa ăn cơm .

 

Có thịt rau còn cơm gạo, nóng hổi thơm lừng.

 

Buổi chiều tuy Ngôn Triệt ở đó, bọn y cũng tự tìm việc để , còn nhờ tiểu nhị của tửu điếm bên cạnh mua đồ ăn mang về cho bọn y khi đến giờ.

 

Tùng Tử về nhà liền dặn dò mấy đứa em trai em gái một phen, bảo chúng nó việc chăm chỉ, lười biếng, như mới phụ tấm lòng của đối với .

 

Tiểu Xuân ló đầu , Ôn Lạc Chi vẫy tay gọi .

 

Hắn do dự một chút, định tới thì Ôn Lạc Chi : “Tất cả đây , trong sân thể .”

 

Mấy em đều , vẫn như ngày hôm qua, xiêm y dù gần như rách nát tả tơi nhưng toát lên một vẻ phong trần độc đáo, tuy nhiên vẫn sạch sẽ.

 

“Ta hấp nhiều bánh ma thử, các ngươi cùng ăn .”

 

Tùng Tử nàng, Ôn Tử Câm lắc đầu.

 

Vị công tử sách, bọn y thô tục bẩn thỉu nếu phiền thì .

 

Hơn nữa, sáng sớm đến nhà chủ quán ăn cơm thì kiểu gì cũng giống như cố ý, sẽ ngại ngùng.

 

Ôn Lạc Chi nghiêng đầu, kéo Tiểu Xuân sân: “Nếu ca ca ngươi ăn thì ngươi và mấy khác ăn , cho ngươi bánh ma thử đó thì…”

 

Ôn Lạc Chi hứng khởi, cố ý lớn tiếng, đợi nàng bưng hai xửng bánh ma thử lớn , liền vang lên những tiếng nuốt nước bọt liên hồi.

 

Mùi thơm của bánh ma thử thật nồng nàn, Tùng Tử ở cửa tiến cũng , lùi cũng xong.

 

Cuối cùng vẫn là Ngôn Triệt, dậy muộn nhất, kéo y : “Mọi đều ở trong , ngươi ở cửa gì?”

 

“Ngươi cô lập ?”

 

Ngôn Triệt ấn Tùng Tử xuống ghế, còn hào sảng gắp một bát bánh ma thử nhét tay y, miệng vẫn ngừng :

 

“Ngươi cứ lén lút mà vui , tay nghề của Ôn lão bản thường thể nếm .”

 

Nói những lời , cả đều chua loét.

 

Hai ngày nay cầu mãi mà nàng cũng chịu tự tay xuống bếp nấu cơm.

 

Ngày hôm qua thì nàng một bàn đầy thịt ngon canh ngọt, nhưng đó là vì Ôn Tử Câm thi xong.

 

Hôm nay bánh ma thử ăn cũng là vì tối qua Ôn Tử Câm chút nhớ hương vị nhà.

 

Hắn bĩu môi lẩm bẩm nhỏ giọng: “Vẫn là ruột thịt thì hơn, ruột thịt gì cũng hiệu nghiệm.”

 

Tùng Tử vội vàng cảm tạ, Ôn Lạc Chi lên tiếng bọn y mới dám động đũa.

 

Ôn Tử Câm, vị công tử sách ở đó, nên bọn y ăn uống cũng văn nhã hơn nhiều, phát tiếng động lạ nào, sợ khác ghét bỏ.

 

Ngôn Triệt và Lang Bá Thiên thì khác, một một sói vui vẻ ăn phần của , còn ngừng chép miệng.

 

Sau khi Ôn Lạc Chi gõ hai đũa, hai tên rõ ràng ngoan ngoãn hơn nhiều.

 

Ôn Tử Câm tửu lâu, lòng càng thêm xót thương Ôn Lạc Chi.

 

Muội lúc nào cũng nghĩ cách kiếm bạc, tất nhiên là vì gia đình.

 

Còn , hình như vẫn cứ dậm chân tại chỗ.

 

Đôi mắt nhuốm một tia ưu tư, Ôn Lạc Chi với hai lúm đồng tiền má ghé sát : “Ta với ngũ ca mà.”

 

“Sau sẽ Hoàng thương mở đường cho , sẽ nuôi .”

 

Ôn Tử Câm nàng chọc , gì cần nuôi nàng chứ? Không nàng nuôi ngược .

 

Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Ôn Lạc Chi với : “Ngũ ca, chi bằng cứ ở phủ thành mà học .”

 

Giọng điệu nàng vô cùng nghiêm túc, trong mắt còn đầy kiên định.

 

Sơn Tuyền trấn quá nhỏ, thư viện cũng chỉ một cái, trình độ của phu tử cũng hạn chế.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-275.html.]

Hôm qua khi trò chuyện với chưởng quầy tửu điếm, trong nhà sách liền cho nàng ở phủ thành một vị lão lợi hại.

 

Những trạng nguyên và bảng nhãn do ông dạy dỗ mấy .

 

Lợi hại đến mức nào cơ chứ? Nếu thể học ở phủ thành và vị lão chỉ bảo, thì chắc chắn sẽ thành công gấp bội.

 

Ôn Tử Câm nghĩ một lát, vẫn lắc đầu, nhà cách phủ thành xa như , cha chắc chắn sẽ lo lắng.

 

Hơn nữa, nếu thật sự học ở đây, chi phí sẽ còn lớn hơn nữa.

 

Biết đang lo lắng điều gì, Ôn Lạc Chi tiếp tục : “Vừa sẽ ăn ở đây, ngũ ca cứ ở đây .”

 

“Chúng sẽ tìm vị phu tử nhất, của Trạng nguyên lang mà.”

 

Nàng lắc lắc cánh tay Ôn Tử Câm nũng, hôm nay nếu đồng ý, nàng sẽ nùm nụm cho đến khi chấp thuận.

 

Nếu vẫn đồng ý, nàng sẽ cầu cha ghẻ và ghẻ, dù thì ở phủ thành định .

Mèo Dịch Truyện

 

Ôn Tử Câm tiến thoái lưỡng nan, nên đồng ý , đành : “Bây giờ mới thi xong, còn kết quả thế nào.”

 

“Đợi kết quả hãy .”

 

Nói đến thi cử, Ôn Lạc Chi liền nhớ đến cây bút lông sói : “Ngũ ca, những cây bút chuẩn đều dùng hết ?”

 

Đặc biệt là cây bút từ lông đuôi của Lang Bá Thiên! Nghe hệ thống sử dụng sẽ gặp may mắn đó!

 

Ôn Tử Câm lắc đầu: “Những cây khác chỉ dùng một cây, đó đều dùng cây bút trắng đó.”

 

Nhắc đến cây bút lông sói, mặt hiện lên nụ nhạt.

 

Cũng tìm cây bút linh khí đến .

 

Khi bài thi, đầu óc hầu như hề tắc nghẽn, tay bút cũng ngừng.

 

Ôn Lạc Chi đắc ý kéo kéo cái đuôi bồng bềnh của Lang Bá Thiên: “Dùng là , dùng là .”

 

Như tên lười biếng ăn nhiều dầu cá của cũng tính là vô ích.

 

Chờ đợi năm ngày cuối cùng cũng đến lúc bảng vàng công bố, Ngôn Triệt hiếm khi dậy sớm.

 

Hắn chạy đến cổng trường thi xổm, đợi khi Giám Lâm dán bảng vàng lên thì đầu tiên xông tới.

 

Không chỉ , mà nhiều cũng sớm túc trực ở đây.

 

Bây giờ chen chúc xô đẩy, dù Ngôn Triệt là đầu tiên xông cũng đẩy mạnh .

 

Hắn bên cạnh tức giận dậm chân, gạt một định tiếp tục chen thì Lang Bá Thiên chui từ bên trong .

 

“Đỗ ! Đỗ ! Người đầu tiên chính là Ôn Tử Câm!”

 

Nó phấn khích xoay vòng, thấy hai Ôn Lạc Chi đến liền vội vàng chạy tới.

 

“Có! Có! Người đầu tiên chính là Ôn Tử Câm!” Nó hưng phấn gầm nhẹ.

 

Ôn Tử Câm hiểu ý nó, Ôn Lạc Chi tiếng kêu phấn khích của nó liền nở nụ rạng rỡ.

 

Nàng mà! Nhất định sẽ !

 

Ngôn Triệt cuối cùng cũng chen , thấy đầu là Ôn Tử Câm thì vui mừng nhảy cẫng lên tại chỗ.

 

Hắn nắm lấy vai một thư sinh đang cạnh ngừng lắc: “Đỗ đầu! Đỗ đầu! Huynh của đỗ đầu!”

 

Vẻ mặt kích động còn hơn cả chính đỗ đạt, vô cùng vui mừng.

 

Những xung quanh nhao nhao chúc mừng , tiếng lớn đến mức Ôn Tử Câm ngoài đám đông rõ mồn một.

 

Huynh thở phào một , Ôn Lạc Chi bên cạnh cong cả mắt.

 

Ánh mắt giao , hai mỉm , điều cần cũng tự hiểu.

 

Đợi Ngôn Triệt chen ngoài, bọn họ vui mừng xong xuôi, chỉ im lặng kể lo lắng thế nào.

 

“Đâu ngươi thi đậu, ngươi vui đến ?”

 

Ôn Lạc Chi nhét một miếng bánh ma thử miệng trêu chọc.

 

Ngôn Triệt chống nạnh: “Về nhà mà kể thì thể diện bao! Chúng mà!”

 

Ba một sói vui vẻ về nhà, phía Lâm Hoài Chi chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ.

 

 

Loading...