Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 262: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-05 13:38:52
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
--- Tìm thấy Ngô Hồng ---
Thật đáng sợ! Đây là m.ổ b.ụ.n.g lấy con ?
... chẳng là giữ cả hai ? Bụng rạch thì còn sống ?
Hơn nữa, đứa bé bên trong thật sự sẽ chứ? Làm như thật sự sẽ khiến cả lẫn con cùng mất mạng ư?
Ngô đại nương quá nhiều điều hỏi, nhưng Ôn Lạc Chi lúc đang nhíu chặt mày, tay ngừng thao tác.
Bà dám hỏi, thậm chí dám thở mạnh một .
Thấy trán Ôn Lạc Chi lấm tấm mồ hôi, bà lấy khăn lau cho nàng.
Bên ngoài, Tạ Hòa ôm đứa cháu nội gầy nhom như con khỉ mà mừng đến phát .
Suốt chặng đường trở về, bà cứ nơm nớp lo sợ, hận thể mọc thêm đôi cánh mà bay về.
Bà lo lắng cánh cửa phòng đóng chặt, cửa đột nhiên mở , bà Ngô bước nhưng bên trong tiếng động.
Bà sốt ruột xông lên: "Bà Ngô, con dâu cả của thế nào ? Đứa bé ?"
Ngô đại nương đầu cánh cửa phòng một cái, vẻ mặt kỳ lạ vô cùng.
Tạ Hòa dáng vẻ đó của bà cho ngớ : "Bên trong thế nào ạ?!"
Con gái bà cũng còn ở bên trong mà! Chẳng lẽ cả lẫn con đều gặp chuyện may?
Bà nghĩ định xông , Ngô đại nương vội vàng ngăn : "Không ! Đều cả!"
"Nha đầu đang bận bên trong! Các ngươi đừng !"
Bà dang rộng hai tay che chắn ở cửa phòng, lúc nãy nha đầu dặn dò rõ ràng , nàng hiệu thì ai cũng .
Tạ Hòa sốt ruột c.h.ế.t , bên trong đột nhiên truyền giọng của Ôn Lạc Chi: "Không nương! Lát nữa là thôi."
Nàng dứt lời, một tiếng trẻ sơ sinh vang dội truyền .
Ôn Tử Minh ngã phịch xuống đất, cuối cùng thì...
Vậy còn thê tử của thì ?!
Hắn dậy chạy đến cửa phòng hét bên trong: "Muội ! Đại tẩu của ngươi !"
Hắn đập cánh cửa phòng, bên trong còn ai đáp lời nữa.
Ngô đại nương định mở miệng thì cửa đột nhiên mở , Ôn Lạc Chi bế đứa bé ở cửa phòng.
Nàng , nhưng trông vẻ mệt mỏi.
Ôn Tử Tầm xót thương , đẩy Ôn Tử Minh một cái: "Đại ca, mau bế đứa bé qua đây!"
"Muội mệt ."
Ôn Tử Minh ngẩn bế lấy đứa bé, động tác nhẹ nhàng cẩn trọng, sợ rằng dùng sức mạnh sẽ đau đứa bé.
"Tiểu , Xuân Hạnh ?" Hắn vành mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào hỏi.
Ngô đại nương trong thu dọn , Ôn Lạc Chi vỗ vai : "Đại tẩu , lát nữa đút cho nàng hai lát nhân sâm ngậm."
Ôn Tử Minh gật đầu lia lịa. Đợi Ngô đại nương thu dọn xong xuôi, bảo thể , giao đứa bé cho Ôn Mộc Xuyên vội vã xông .
Tạ Hòa giận tím mặt, kéo tai : "Chẳng đầu cha ! Chẳng lẽ đứa trẻ sinh yếu ớt !"
Ôn Tử Minh giãy khỏi tay Tạ Hòa, xông trong nhà, Lý Xuân Hạnh đang giường mà xót xa vô cùng.
Nam nhân to lớn vạm vỡ nắm tay Lý Xuân Hạnh, nước mắt cứ thế tuôn rơi:
"Nương tử , xin , thế chẳng con ."
Lý Xuân Hạnh thì giận thương, nhưng bụng đau, nàng tiện nổi giận.
"Đừng lời ngốc nghếch, dù cũng ." Nàng giọng yếu ớt, thêm điều gì đó nhưng há miệng chẳng thể nên lời.
Dương Quế Lan vặn bưng đồ , đuổi Ôn Tử Minh ngoài: "Đại ca, giờ đại tẩu cần nghỉ ngơi."
Mèo Dịch Truyện
"Huynh mau tìm Ngô Hồng tính sổ !"
Nàng nét mặt đầy căm hận, nãy ở bên ngoài Giang Uyển mô tả, nàng tên khốn kiếp đó chính là Ngô Hồng, tiện nhân !
Đã hưu còn dám về, về thì thôi , còn suýt hại c.h.ế.t !
Ôn Tử Minh nắm chặt nắm đấm, xổm xuống với Lý Xuân Hạnh vài câu sải bước khỏi phòng.
Trong nhà chỉ còn Tạ Hòa, Ôn Lạc Chi và Giang Uyển, những khác đều tìm Ngô Hồng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-262.html.]
Ôn Tử Minh im lặng bếp lấy một con d.a.o phay sáng loáng. Tạ Hòa ôm đứa bé từ phòng Lý Xuân Hạnh thấy mặt đanh bước ngoài.
"Lão đại!" Nàng quát Ôn Tử Minh gần, giơ một tay : "Giao d.a.o phay cho nương!"
Ôn Tử Minh liếc nàng một cái, cố chấp lắc đầu.
Thấy tiểu Tứ trong lòng nàng mặt nhăn nheo đỏ bừng, vô cùng gầy yếu, nắm chặt dao, lùi vài bước.
Tạ Hòa vẫn luôn giơ tay ngăn , Ôn Tử Minh cũng nhúc nhích, hai con cứ thế giằng co.
Giang Uyển sợ họ cãi nên tìm Ôn Lạc Chi. Khi hai họ , Tạ Hòa bắt đầu chỉ Ôn Tử Minh mà mắng:
"Ngươi ! Ngươi c.h.é.m Ngô Hồng !"
"Rồi ngươi bắt đại lao giam giữ! Rồi c.h.é.m đầu!"
"Để hai cặp con cái của ngươi từ nhỏ còn cha ruột!"
"Để Xuân Hạnh thành quả phụ!"
Nàng tức đến lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, lão đại nhất thời đang trong cơn nóng giận nàng thể hiểu, nhưng chuyện g.i.ế.c tuyệt đối thể !
Ôn Tử Minh há miệng phản bác, Ôn Lạc Chi bước tới, trực tiếp đoạt lấy con d.a.o phay giấu lưng.
"Đại ca ở nhà trông con ." Nàng giọng lạnh lùng, còn mang theo một tia tức giận, ngữ khí chuyện càng cho phép cự tuyệt.
Tạ Hòa lâu thấy khuê nữ nổi giận, kéo Ôn Tử Minh trong nhà: "Còn mau trong?! Vợ ngươi mà tỉnh tìm thấy thì lão nương đ.á.n.h ngươi!"
Giang Uyển Ôn Lạc Chi lời nào, chút lo lắng: "Lạc Chi , chứ?"
Nàng vỗ vỗ lưng Ôn Lạc Chi, nàng lúc chắc chắn giận khó chịu.
Ôn Lạc Chi lắc đầu, đưa con d.a.o trong tay cho nàng: "Dì Uyển giúp giấu con d.a.o , xem họ tìm Ngô Hồng ."
Bên nhà cũ chỉ một nhà tìm, mấy thím rõ đầu đuôi câu chuyện xong cũng giúp đỡ.
"Lạc Chi tỷ tỷ!"
Tôn Đại Lang thấy Ôn Lạc Chi tới thì chạy về phía nàng: "Chưa tìm thấy."
Trừ trong núi , trong thôn họ đều tìm , ngay cả nhà cũ cũng trèo tường tìm, ai.
Cổng thôn canh gác, cũng thấy Ngô Hồng chạy khỏi thôn.
"Nha đầu, trong núi tìm xem!" Vợ thôn trưởng đề nghị.
Ôn Lạc Chi gật đầu, một nhóm chia mấy đường núi.
Lang Bá Thiên ngửi ngửi mũi lao nhanh về phía , Ôn Lạc Chi đuổi theo nó.
"Ngay phía !"
Một một sói đến một hang động, Lang Bá Thiên kêu "oao" vài tiếng.
"Đây là hang động mà gã ăn mày ở ?"
Nó nhảy vài bước, chỉ trong chớp mắt, giọng hưng phấn của Lang Bá Thiên vọng : "Ở đây!"
Ôn Lạc Chi đang chuẩn mò mẫm trong bóng tối thì Lang Bá Thiên c.ắ.n cánh tay Ngô Hồng lôi nàng ngoài.
Ôn Lạc Chi hít sâu một , đá Ngô Hồng một cước mà nàng vẫn tỉnh.
"Đem về!"
Nàng về, Lang Bá Thiên nàng tâm tình nên ngoan ngoãn kéo theo .
Sau khi họ , Lâm Phong nhảy từ cây xuống, phủi phủi lớp bụi .
Hắn đồ quên lấy nên , vặn bắt gặp phụ nữ đang ở trong hang, trong lòng còn ôm đồ của , miệng lẩm bẩm.
Hắn ở chỗ tối xong đại khái hiểu chuyện gì đang xảy , liền đ.á.n.h ngất đó.
Con ch.ó lớn đó cũng thật lợi hại, cách xa như mà ngờ vẫn thể ngửi thấy mùi.
Lang Bá Thiên đường đột nhiên đầu một cái, đôi mắt màu tím nhạt lóe lên.
Ngô Hồng kéo lê đường, khi sắp đến nhà cũ thì đột nhiên tỉnh , mở mắt thấy cánh tay một con ch.ó đầy răng nanh cắn, sợ đến mức la oai oái.
"Á á! Ngươi súc sinh ! Mau buông lão nương !"
Ôn Lạc Chi dừng , nắm lấy cổ áo nàng , mặt chút biểu cảm kéo nàng sân nhà cũ.
Ngô Hồng sợ hãi, vịn tay nàng, lớn tiếng : "Nha đầu ngươi gì ! Sao ngươi thể đối xử với bá nương như chứ!"