Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 256: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:42:56
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ta khí chất của một đại lão bản ?

 

Một đoàn ngừng nghỉ liền mười ngày đường, khi đến địa phận Sơn Tuyền trấn, Hách Liên Trĩ Nhan kích động đến mức cứ mãi trong xe ngựa.

 

Nhìn những con phố quen thuộc, nàng suýt chút nữa kêu lên, khuôn mặt nhỏ tròn trịa luôn nở nụ tươi tắn.

 

Sắp đến ! Lạc Chi tỷ tỷ sẽ đến đón nàng!

 

Quả nhiên, xe ngựa Đông phố liền gặp đúng Ôn Lạc Chi, Hắc Ảnh nhảy xuống, câu “Tướng quân phu nhân” suýt nữa thì thốt .

 

“Ta họ Ôn, ngươi cứ gọi thế nào cũng .”

 

Hắc Ảnh khẽ gật đầu, trong đầu suy nghĩ nên gọi thế nào cho .

 

“Tỷ tỷ!” Hách Liên Trĩ Nhan vọt nhào tới, may mà Ôn Lạc Chi phản ứng nhanh nếu nàng rơi xuống đất.

 

Nàng nhấc thử trọng lượng tay, : “Xem phụ chính , nặng hơn nhiều .”

 

Trông chỉ mập lên một chút mà dường như còn rắn rỏi hơn nhiều?

 

Thấy phía còn mấy cỗ xe ngựa, nàng lộ vẻ nghi hoặc. Hách Liên Trĩ Nhan từ nàng nhảy xuống, kéo tay nàng về phía .

 

Nàng kể xong chuyện đường gặp Hạ Vân Thư và những khác, Hạ Đình Phong dẫn cả nhà tới.

 

Bởi vì suốt đường, Hạ Vân Thư nhiều, ngầm hiểu Ôn Lạc Chi chính là lớn của Hách Liên Trĩ Nhan.

 

Khẽ chắp tay tự giới thiệu xong, Ôn Lạc Chi một hàng phong trần mệt mỏi.

 

Tiểu nữ của đàn ông trung niên cứ chằm chằm nàng, đại nữ thì mỉm nhẹ nhưng đôi mắt ánh sáng.

 

Phu nhân quý tộc đang đ.á.n.h giá nàng, nhưng ác ý, trong ánh mắt chỉ sự tán thưởng.

 

“Chư vị cứ theo về , đến lúc đó sẽ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.”

 

Trong lòng Hạ Vân Thư cảm động thôi, nhà nghèo đến mức gạo nấu mà vẫn nghĩ đến việc sắp xếp chỗ ở cho bọn họ!

 

Nàng từ trong xe ngựa lấy một cái hộp nhỏ, tự nhiên chạy lên phía , đó nhét hộp tay nàng:

 

“Lạc Chi, quà gặp mặt tặng .”

 

“Ta thích , đừng từ chối nha.”

 

Ôn Lạc Chi chớp chớp mắt nhận lấy, từ trong tay áo lấy một thỏi khẩu chi.

 

“Khẩu chi, Hạ nhị tiểu thư chắc hẳn sẽ thích thứ .”

 

Hạ Vân Thư tủm tỉm đón lấy, cầm thỏi khẩu chi kỳ lạ trong tay chơi đùa lâu.

 

Nàng dựa theo phương pháp Ôn Lạc Chi chỉ mà mở , theo động tác tiếp theo của nàng, thỏi khẩu chi mà từ từ hiện .

 

Nàng kinh ngạc mở to mắt, đầu mũi là mùi thơm dịu nhẹ mà cao quý của khẩu chi.

 

Nàng như bảo bối vội vàng nhét trong lòng, vẫn Giang Uyển đang phía liếc thấy.

 

Những lời hai tiểu cô nương , nàng tự nhiên cũng .

 

Trời ơi là trời! Thỏi khẩu chi thật kỳ lạ! Thật mắt!

 

Nàng dùng khuỷu tay huých huých Hạ Đình Phong: “Phu quân.”

 

Hạ Đình Phong hiểu ngay, đáp lời: “Đợi an xong xuôi, vi phu sẽ đem đồ đạc tặng cho cô nương , mua thêm vài thứ của nàng.”

 

Giang Uyển hài lòng, dứt khoát cũng theo bắt chuyện với Ôn Lạc Chi.

 

Nếu ban đầu là vì Ôn Lạc Chi vẻ ngoài xinh , khí chất nên nàng khá thích, thì một hồi trò chuyện đường, nàng mới cô nương hề đơn giản.

 

Tầm rộng rãi, hiểu nhiều, chỉ là xuất cho lắm.

 

Đến tửu lầu, bởi vì dặn dò nên các món ăn đều chuẩn sẵn.

 

Hạ Vân Thư ngờ nàng tìm tửu lầu như , còn nhiều món ăn đến thế. Nghĩ đến chuyện Hách Liên Trĩ nghèo, nàng nhịn thò tay tay áo.

 

tay áo trống rỗng, còn ngân phiếu nào nữa…

 

Hạ Đình Phong thấy hành động của tiểu nữ nhà chỉ thấy nàng ngốc nghếch, thấy những đều gọi là Ôn lão bản ?

 

Có nghèo thì nghèo đến chứ?

 

Hơn nữa, lúc cửa tò mò hỏi một câu.

 

Tiểu cô nương chính là bà chủ của tửu lầu , thật giả chút nào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-256.html.]

Ba tầng lầu, lầu nhiều như , lầu cũng gần như chật kín, thể nghèo .

 

Hạ Vân Thư khi nào mới phản ứng đây? Là lúc nàng rửa mặt xong xuôi, xuống lầu tìm Ôn Lạc Chi.

 

Lúc đầu thấy nàng ở quầy, nàng còn tưởng chỉ là công gì đó ở đây, mãi đến khi thấy đều lời nàng, nàng mới tiến lên phía , vẻ mặt kinh ngạc:

 

“Lạc Chi …”

 

“Muội là bà chủ của tửu lầu ?”

 

Ôn Lạc Chi nhướng mày, phô trương xoay một vòng: “Sao thế? Ta khí chất của một bà chủ lớn ?”

 

Hạ Vân Thư nhanh chóng lắc đầu: “Có, , ! Muội là bà chủ trẻ nhất và xinh nhất mà từng gặp!”

 

Không nghèo ? Tiểu hiểu lầm gì về chữ “nghèo” ?

 

Vì còn bận, nàng tự giác lên lầu nghỉ ngơi.

 

May mà hiệu quả cách âm của lầu ba cực , đoàn bọn họ ngủ một giấc thật thoải mái.

 

Đến chiều, Ôn Lạc Chi lên lầu tìm Hách Liên Trĩ Nhan thì gặp Hạ Vân Sanh khỏi phòng.

 

“Đại tiểu thư nghỉ ngơi thêm một lát?”

 

Nàng tiến lên đỡ một chút, đôi mắt trong veo .

 

Không lên cảm giác gì, nàng chỉ cảm thấy cô nương mù lòa giống như một đóa bạch liên.

 

Nhẹ nhàng, cao nhã khiến thể nào bỏ qua.

 

Hạ Vân Sanh khẽ : “Thật sự phiền Ôn lão bản , chỉ ngoài dạo một chút.”

 

Xe ngựa đến nơi , nàng thấy bên ngoài thật náo nhiệt, chỉ tiếc là nàng là mù nên chỉ thể mà thôi.

 

Cũng thể giống những khác xuống xe ngựa tới, chỉ thể ngây ngốc xe.

 

Ôn Lạc Chi chút đau lòng, chắc hẳn chỉ một nàng ở xe ngựa ?

 

Nghe thấy náo nhiệt nhưng thể thấy, thật là dày vò bao.

 

“Ta quen một đại phu giỏi, để khám cho .”

 

Hạ Vân Sanh gật đầu, mặt vẫn nở nụ .

 

Mèo Dịch Truyện

Chắc là chữa khỏi , nàng từ trong bụng , nàng còn hy vọng gì nữa.

 

Luôn cảm thấy nàng một nỗi buồn man mác, Ôn Lạc Chi đảo mắt một vòng dẫn nàng về phòng Hách Liên Trĩ Nhan.

 

Hách Liên Trĩ Nhan đang ngủ say sưa, Ôn Lạc Chi nổi hứng trêu chọc.

 

Nàng từ chổi lông gà giật một cọng lông gà nhét tay Hạ Vân Sanh, đó nắm lấy tay nàng dùng lông gà cù mũi Hách Liên Trĩ Nhan.

 

Liên tiếp mấy vẫy tay xua , thêm một cái hắt nữa, tiểu nhân nhi giường cuối cùng cũng tỉnh giấc.

 

Vừa tỉnh dậy, nàng thấy Hạ Vân Sanh cầm một cọng lông gà, vẻ mặt vô tội, bên cạnh còn Ôn Lạc Chi đang gian xảo.

 

“Lạc Chi tỷ tỷ, thể dẫn đại tỷ tỷ chuyện !”

 

Làm chuyện ? Hạ Vân Sanh nhịn mà véo véo cọng lông gà trong tay.

 

Từ nhỏ đến lớn nàng đều cực kỳ ngoan ngoãn lời, từng khác nàng một chữ “” nào.

 

Từ miệng tiểu oa nhi , cảm thấy thật mới lạ, thật thú vị, một trải nghiệm thật khác biệt.

 

Ôn Lạc Chi véo nhẹ mũi nàng: “Dậy mau, chúng về làng , Tiểu Hổ và A Ly còn đang chờ chơi đó.”

 

Hách Liên Trĩ Nhan nhanh chóng bò dậy, tự mặc xong y phục chỉ trong vài động tác.

 

Ôn Lạc Chi vẫn chuẩn cho nàng y phục của bé trai, bởi vì về làng , nàng định để tiểu cô nương còn giấu trong nhà như nữa.

 

Trẻ con mà, chạy nhảy nhiều mới lớn nhanh .

 

Hơn nữa, nàng Hạ Vân Thư và mấy vẫn còn gọi là tiểu , chắc là cũng lộ.

 

Vậy thì cứ giả bé trai .

 

Nhìn thấy nhiều xe ngựa làng như , đều vô cùng tò mò.

 

Ôn Lạc Chi chỉ thích xa và khách quý của tửu lầu đến tá túc thì lấp l.i.ế.m cho qua.

 

Nghe là tá túc, Trương Xuân Hoa mắt đảo lia lịa, lén lút theo xe ngựa.

 

 

Loading...