Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 249: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:42:49
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngoài cửa, Lý Xảo Nhi vẫn còn đất.

 

cũng là ngay cửa tửu lầu của nhà , Ôn Lạc Chỉ nín tiến lên đỡ nàng dậy, còn ân cần chỉnh cổ áo cho nàng.

 

“Ôi chao, tứ ca của thật là thô lỗ, lát nữa sẽ bảo nương dạy dỗ cho tử tế.”

 

“Xem kìa, quần áo của cô nương rối tinh cả lên .”

 

Lý Xảo Nhi nhất thời chột , nàng còn tưởng rằng đàn ông đều ăn cái kiểu chứ!

 

Không ngờ Ôn Tử An chẳng thèm liếc nàng một cái, còn đẩy nàng nữa!

 

Nghĩ đến mắt là của nam nhân , nàng khỏi tức giận.

 

“Ai ngươi giả vờ bụng? Ngươi tránh cho !”

 

Nàng chỉnh vạt váy, đẩy Ôn Lạc Chỉ , trong mắt lộ rõ vẻ bất mãn và chán ghét.

 

Nếu thật sự giúp nàng, thì lúc ? Vừa rõ ràng là cứ đó mà .

 

Cũng thèm giúp tác hợp một chút, coi chừng Ôn Tử An cả đời quang côn!

 

Ôn Lạc Chỉ cũng tức giận, ngược Trâu An xông , vẻ mặt giận dữ: “Đại ca ca quá đáng thật, tỷ tỷ xinh , ngươi ?”

 

Nói , bàn tay nhỏ bé dính đầy dầu mỡ của liền chùi lên váy nàng.

 

Lý Xảo Nhi để ý, chỉ cảm thấy đứa bé mập mạp thật hiểu chuyện! Tốt hơn nhiều so với một .

 

Nàng xoa đầu Trâu An, ai oán kể lể vài câu, cuối cùng : “Ngươi lớn lên như , thật thô tục vô cùng.”

 

Ôn Lạc Chỉ ở một bên mà buồn , ca ca của nàng quả thực thô lỗ, nhưng y thô lỗ với Giang Thư Thiển nhỉ?

 

Nhìn ngươi kìa, xanh, ý với thì cứ việc , còn dìm hàng cô nương khác.

 

Đợi đến khi nàng cuối cùng cũng , Trâu An giơ tay lên .

 

Ưm~ sạch sẽ .

 

Hắn xoa xoa mái tóc vò rối của , định kéo Ôn Lạc Chỉ, Ôn Lạc Chỉ vội vàng nhảy tránh .

 

“Rửa tay! Rửa tay! Đừng chùi lên chiếc váy mới của !”

 

Nàng rõ ràng, bàn tay dính đầy dầu mỡ còn phản chiếu ánh sáng, chùi từ Lý Xảo Nhi xuống liền trở nên mờ .

 

Chùi đến mức nào mà chứ? Về nhà e rằng giặt lâu mới sạch.

 

Trâu An bĩu môi, nãy chùi sạch sẽ mà.

 

Lý Xảo Nhi đang đường luôn cảm thấy những đang chằm chằm nàng, nhưng kiểu thích thú.

 

Là… nhạo ?

 

Nàng nhanh chóng về nhà, đến cửa thì gặp cô bạn ở nhà bên cạnh: “Xảo tỷ tỷ! Ngươi…”

 

“Đằng m.ô.n.g của ngươi một vết tay?” Nàng hạ giọng hỏi.

 

Lý Xảo Nhi kéo váy xuống , một vết tay lớn nhỏ in chiếc váy màu vàng ngỗng của nàng, nếu buông xuống thì đúng là ở vị trí mông.

 

Đen đen, bóng bóng, còn chút gì đó màu đỏ hình khối là gì.

 

Không chỉ ở mông, phía cũng !

 

Thảo nào! Hèn chi! Nàng cứ thắc mắc đường về những như !

 

Mông vết tay thì thể khiến khác nghĩ lung tung chứ!

 

Nàng nghĩ nghĩ , hôm nay chỉ ở Bách Vị Trai, đứa bé mập mạp kéo quần áo của .

 

Nhất định là tên nhóc mập đó! Lúc đó nàng còn chút ghét bỏ cái miệng nhỏ dính đầy dầu mỡ của .

 

Cứ tưởng là an ủi nàng, ngờ lấy chiếc váy mới của nàng giẻ lau!

 

Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt thật là vô giáo dục, gặp đ.á.n.h cho nát đ.í.t mới thôi!

 

Nàng nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô bạn lén lút trong lòng.

 

Lý Xảo Nhi bình thường thích khoe khoang, hôm nay ngoài chắc chắn là mất mặt , nếu sắc mặt sẽ tệ đến .

 

Nàng giả vờ an ủi vài câu, xách giỏ nhà, bỏ Lý Xảo Nhi đang tức giận.

 

Ngày mai thư viện sẽ nghỉ, Ôn Lạc Chỉ lâu đến đó, bỗng nổi hứng mua một ít đồ đến tìm Ôn Tử Cầm và Ngôn Triệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-249.html.]

 

Đến cổng thư viện, gác cổng trực tiếp cho nàng , thấy nàng chút dám tin, gác cổng : “Vì sắp đến kỳ Viện thí, thư viện tạm thời cho phép nhà đến thăm.”

 

Thêm nữa Ôn Lạc Chỉ quen mặt với , nên cũng cần thông báo gì.

 

Cô nương đây mỗi đến đều im lặng chờ đợi, hề ồn ào lớn tiếng, yên tâm.

 

Nghe , Ôn Lạc Chỉ lời cảm ơn bước thư viện.

 

Nàng đến một đình nghỉ mát đối diện lớp học của Ôn Tử Cầm xuống, đang nghĩ khi nào thì tan học, liền thấy Tô Nhiễm Chi đang thập thò ở cửa sổ trong.

 

Một lát , hình như cảm thấy gì thú vị nên nàng bỏ .

 

Nàng khẽ gọi hai tiếng, Tô Nhiễm Chi nghi hoặc sang, thấy là nàng thì liền xách vạt váy chạy nhanh đến.

 

“Lạc Chỉ! Sao ngươi đến đây?!” Nàng bất ngờ hỏi khẽ.

 

Ôn Lạc Chỉ nhướng mày: “Ta đến thăm ca ca của chứ ? Còn ngươi thì ?”

 

Chắc đến thăm ca ca của đấy chứ? Nàng nghĩ thầm nhưng .

 

Tô Nhiễm Chi cúi đầu, nàng đương nhiên là đến thăm Ôn Tử Cầm , hầu như ngày nào cũng đến, nhưng mà…

 

Nàng ngẩng đầu : “Hơi nhớ ông nội của nên đến thăm, dù ở nhà cũng việc gì .”

 

Ôn Lạc Chỉ nào tin, Tô Tiện mỗi ngày dạy học xong đều về nhà. Ngày nào cũng gặp mặt, gì mà nhớ chứ?

 

Hai chờ một lát cuối cùng cũng tan học, Ôn Tử Cầm và Ngôn Triệt gần như là những cuối cùng mới bước .

 

Nhìn thấy Ôn Tử Cầm, Tô Nhiễm Chi rõ ràng mắt sáng lên.

 

Nàng dậy định bước tới nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, lặng lẽ rụt chân đang bước .

 

Ôn Lạc Chỉ thấy lạ, nàng dậy vẫy vẫy tay về phía đó, gọi Ngôn Triệt một tiếng.

 

Ngôn Triệt lờ mờ thấy tiếng, bốn phía quanh thấy nàng đang vẫy tay với ở đình đối diện.

 

Mèo Dịch Truyện

“Tử Cầm! Tiểu đến !” Hắn vui vẻ chạy về phía đình, Ôn Tử Cầm thong thả theo .

 

“Lạc Nhi đến , Tô cô nương.”

 

Đến đình, Ôn Tử Cầm khẽ hé môi mỏng, khóe miệng nở một nụ nhạt.

 

Tô Nhiễm Chi khẽ gật đầu im gì, ở một bên lặng lẽ lắng ba họ .

 

Nhìn nụ mặt Ôn Tử Cầm vẫn hề tắt, nàng mới hiểu , thì y đối với ai cũng lạnh nhạt như đối với .

 

Giọng điệu lạnh nhạt, vẻ mặt cũng lạnh lùng.

 

Nhận điều gì đó , Ôn Lạc Chỉ thúc khuỷu tay Ngôn Triệt, Ngôn Triệt lập tức hiểu ý nàng.

 

Hắn cầm lấy đồ bàn mở , khoa trương : “Xem tiểu mang gì ngon cho ca ca .”

 

“Tô cô nương, xích đây , xa quá ăn .”

 

Tô Nhiễm Chi khẽ gần hơn một chút, nhưng đó, mặc cho Ôn Lạc Chỉ và Ngôn Triệt gì, nàng vẫn vẻ thần hồn lạc phách.

 

Đợi đến khi Tô Tiện dọn dẹp xong đến tìm nàng về, Ôn Lạc Chỉ bịt miệng , vẻ mặt nhiều chuyện hỏi: “Chuyện ?”

 

Ngôn Triệt nhấp một ngụm trái cây, nhún vai: “Còn thể là nữa, đều là vì ngũ ca của chúng thôi chứ gì.”

 

Ôn Lạc Chỉ lườm một cái rõ dài, nàng đương nhiên ! Cụ thể là cơ!

 

Đợi lúc Ôn Tử Cầm rửa tay, Ngôn Triệt nắm lấy cơ hội tuôn như đậu đổ, kể hết những chuyện xảy trong thời gian .

 

Ôn Lạc Chỉ ở một bên lắng , lông mày nhíu chặt.

 

Hả? Chẳng nữ theo đuổi nam cách một lớp sa ? Ngũ ca của nàng khó theo đuổi đến ư?

 

“Vậy bây giờ ca ca của …” Nàng còn kịp hỏi xong thì về.

 

“Hai ngươi đang gì đấy?” Ôn Tử Cầm về thấy hai chụm đầu , thấy vẻ mặt nhiều chuyện của Ôn Lạc Chỉ.

 

Ánh mắt y chuyển sang còn , Ngôn Triệt chột thẳng lưng tiếp tục uống trái cây.

 

Ôn Tử Cầm xoa đầu Ôn Lạc Chỉ, dịu dàng : “Trẻ con nhà đừng mà tọc mạch.”

 

Tên Ngôn Triệt lắm mồm chắc chắn kể hết chuyện mấy ngày nay .

 

Nếu về nhà mà nhắc đến, y nghĩ thôi thấy đau đầu .

 

 

Loading...