Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 233: Ta không gây họa mà ---
Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:42:34
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tên khốn ! Nàng mới ngoài bao lâu? Tên gây họa ?!
Nhà ai phá cứ phá Bán Nhật Nhàn, đúng là một khối cao dán da chó!
“Tiền lão bản nhận lầm chăng? Nhà quả thật chó, nhưng nó ngoài.”
Nhất thời Ôn Lạc Chỉ vẫn nghĩ cách, đành cứng rắn .
Tiền Tam Nhi chẳng là đang biến đủ chiêu trò để phương pháp điểm tâm ? Cùng lắm thì nàng cho vài món là .
Tiền Tam Nhi hừ lạnh một tiếng, nãy phản ứng đầu tiên là sai đóng cửa tiệm nhưng kết quả tìm khắp nơi đều thấy.
Nghĩ đến gian phòng riêng mà dùng, cửa sổ mở là thể thấy lầu hai của Bách Vị Trai, lên lầu xem quả nhiên phát hiện.
Ở cửa sổ một nhúm lông trắng nhỏ, của con súc sinh thì còn của ai nữa?
Hắn nhếch một nụ đầy tự tin: “Không ngoài? Con súc sinh đó chạy về kìa!”
“Ôn lão bản dám để lên lầu hai xem ?! Đây là lông của con súc sinh đó rụng ở lầu hai của !”
Hắn lấy một túm lông trắng, Ôn Lạc Chỉ liếc , đôi môi hồng khẽ mở: “Ai mà Tiền lão bản tìm thứ ở ? Trên lầu còn khách, lỡ dọa đến họ thì ?”
Ôn Lạc Chỉ ứng phó cảm thấy trán giật giật, nàng quá hiểu Lang Bá Thiên , chuyện chắc chắn là do nó chạy gây chuyện .
“Ôn lão bản đây là chột ? Chúng lớn chuyện, chỉ lên lầu xem một chút thôi.”
Một tên giữ cửa đắc ý , con súc sinh ức h.i.ế.p đến thê thảm, lát nữa lên lầu tìm thì Ôn lão bản sẽ còn lời nào để .
Đến lúc đó đòi thêm vài lượng bạc mới !
“Ôn lão bản cứ để họ lên xem !”
“ đó! nhé, nếu ch.ó nhà thì Tiền lão bản bồi tội xin đó!”
“Phải ! Lát nữa cũng theo! Lần từng thấy con ch.ó đó , to lắm! Trông thế nào vẫn còn nhớ đấy.”
Một thím hóng chuyện chê chuyện lớn, xích gần Tiền Tam.
Ôn Lạc Chỉ liếc lên lầu gật đầu: “Mấy vị cứ lên .”
“Vẫn xin đừng quá ồn ào, lầu đều là quý khách.”
Ôn Tử Châu bên cạnh nháy mắt hiệu cho nàng, nàng khẽ lắc đầu, trao cho một ánh mắt trấn an.
Lang Bá Thiên tuy đôi khi gây chuyện nhưng trong lòng chừng mực, lẽ lúc nó ở trong bao sương đó.
Nếu … thì tính !
Mấy lên lầu, phía còn theo một đám hóng chuyện, nếu hành lang chật ních thì chắc chắn còn đông hơn nữa.
Tiền Tam tìm đúng bao sương đó, thấy khóa thì càng tự tin hơn.
Khóa thì con ch.ó lớn đó chạy , nên nó nhảy từ cửa sổ sang bên , nhảy về.
Hắn đắc ý liếc Ôn Lạc Chỉ một cái: “Con súc sinh đó chắc chắn là nên mới nhảy từ cửa sổ sang Bán Nhật Nhàn của , Ôn lão bản mở cửa .”
Nói xong còn khiêu khích vẩy quạt một cái, Ôn Lạc Chỉ mỉm thèm để ý , mở cửa .
“Súc sinh ngươi ở ? Mau cút đây!”
Cửa mở, Tiền Tam dẫn hai của xông , nhưng cảnh tượng mắt khiến họ ngớ .
Trong phòng quả thật chó, đang sấp đất, còn là màu trắng nữa.
con ch.ó … nhỏ thế?
Dường như ồn, con ch.ó con mở mắt , thấy nhiều như liền sợ hãi run rẩy.
Nó run rẩy, cẩn thận từng chút bò đến bên chân Ôn Lạc Chỉ, đáng thương kêu hai tiếng.
“Ai nha suýt nữa ngủ c.h.ế.t , đất thật khó chịu, mau ôm tiểu gia lên.”
Ôn Lạc Chỉ vốn đang kinh ngạc pha lẫn nghi ngờ, thấy giọng đáng ghét lập tức hiểu chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-233-ta-khong-gay-hoa-ma.html.]
Nàng suýt chút nữa quên mất, tên thể tùy ý khống chế kích thước của .
Chỉ là ngày thường nàng sợ khác phát hiện nó là sói, nên luôn bắt nó giữ theo tốc độ lớn và hình thể của một con ch.ó nhỏ.
Nàng cúi ôm lấy nó lòng, khẽ dỗ dành: “Không sợ sợ, lát nữa sẽ đưa con về nhà.”
“Tiền lão bản, là ngươi nhầm .”
Nàng ngẩng đầu Tiền Tam, Tiền Tam hai hàng ria mép dựng lên: “Sao thể!”
“Ngươi chắc chắn giấu nó !”
Hai tên giữ cửa cũng kinh ngạc ngớ , khi phản ứng thì lục tung cả căn phòng, ngay cả ấm bàn cũng đổ xem xét.
“Ai ! Ầm ĩ gì thế! Còn để khác ăn cơm ?!”
Một bao sương truyền tiếng đàn ông bất mãn, Ôn Lạc Chỉ đặt “chó con” trong lòng xuống thảm, bắt đầu đuổi .
“Các phòng khác của đều khách, nếu thật sự con ch.ó lớn như Tiền lão bản cũng dám nhét .”
“Ta còn ăn nữa chứ, xem cũng xem , các vị nên xuống lầu ?”
Mèo Dịch Truyện
Tiền Tam sắc mặt tái mét, con ch.ó đó nhất định ở trong tửu lầu !
Hắn còn mở miệng đòi tiếp tục tìm kiếm, nhưng những theo xem náo nhiệt ngươi một lời một lời đến nỗi còn mặt mũi nào để mở miệng.
“Tiền lão bản, chỉ con ch.ó con nhỏ xíu thế mà ngươi nó thể nhảy sang bên ngươi ? Nó còn vững nữa kìa!”
Một , Lang Bá Thiên t.h.ả.m dường như phối hợp với , loạng choạng hai bước ngã xuống đất, ư ử kêu lên.
Bà thím chỉ Lang Bá Thiên đất ha hả lớn: “Đâu cái cục cưng nhỏ xíu chứ! Nó còn đang b.ú sữa mà, chạy đến tiệm của Tiền lão bản ăn điểm tâm !”
Cửa sổ lúc vẫn đóng, cửa đó cũng khóa, trong phòng chỉ một con ch.ó con.
Những hóng chuyện khi lên lầu vốn còn tin lời Tiền Tam, vì trong họ cũng từng thấy Lang Bá Thiên, nó là của tiểu lão bản tửu lầu .
giờ thì tất cả đều ngả về phía Ôn Lạc Chỉ.
“Tiền lão bản đừng phiền Ôn lão bản ăn nữa, mau bồi tội với tìm con súc sinh .”
“Ta còn mở cửa ở đây chờ ăn cơm , cũng chẳng thấy con ch.ó lớn nào, Tiền lão bản vu oan Ôn lão bản thế thật phép!”…
Mấy bắt đầu giúp Ôn Lạc Chỉ chuyện, Tiền Tam quăng túm lông trắng trong tay : “Được ! Nếu thật sự để tìm thấy con súc sinh thì nhất định sẽ băm vằm nó thành tám mảnh!”
Hắn phất tay áo, dẫn xuống lầu, Ôn Tử Châu ở thấy xuống thì mỉm lịch sự: “Tiền lão bản xin ?”
Tiền Tam suýt nữa ngã ngửa, phất tay áo một cái vội vàng bỏ .
Hết náo nhiệt, cũng trở về chỗ của , ai ăn thì ăn, ai uống thì uống.
Ôn Lạc Chỉ sai mang đồ đến cho các vị khách phiền ở bao sương lầu, đó nàng tự chui căn phòng Lang Bá Thiên.
Cài chốt cửa , đóng chặt cửa sổ, nàng khoanh tay Lang Bá Thiên đang giả vờ ch.ó con đất.
“Nói , chịu phạt gì?”
Lang Bá Thiên thấy từ “trừng phạt” thì đôi tai nhọn động đậy, nhưng vẫn sấp t.h.ả.m giả c.h.ế.t.
Ôn Lạc Chỉ xổm xuống, nhấc một chân nó lên treo lơ lửng, chọc chọc cái bụng tròn vo của nó: “Thích ăn điểm tâm đến ? Được !”
“Lát nữa sẽ cho sang tiệm bên cạnh mua hết điểm tâm về, ăn hết thì ngươi về nhà!”
Lang Bá Thiên giật một cái, vội vàng giãy giụa xuống: “Không thích thích! Tiểu gia chỉ là thèm ăn quá thôi!”
“Với , cũng gây họa!”
Ôn Lạc Chỉ lộ một nụ bí ẩn với nó, gây họa ư?
Nàng tặng nhiều nước điểm tâm như cho khách ở bao sương tầng hai, đó cũng là bạc đó!
“Không ăn điểm tâm? Vậy thì tháng tới ngươi đừng ăn thịt, cả thịt ức gà vị cũng ăn!”