Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 229: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:42:30
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ác quỷ bóp nát mắt ngươi

 

Tần Vãn Nguyệt tô một lớp phấn lên mặt, đến cả môi cũng nàng che đến mức còn chút huyết sắc.

 

Quân Thư Diễn , nàng liền vươn cánh tay, giọng ủy khuất: “Hoàng thượng, thần khó chịu quá, ngài giờ mới đến?”

 

Quân Thư Diễn bên giường nhẹ giọng an ủi nàng , Tần Vãn Nguyệt chuyện một hồi, vòng sang chuyện ma quỷ: “Chắc là thứ bẩn thỉu phiền, Hoàng thượng đêm nay ở cùng thần ?”

 

Trong lúc chuyện, bàn tay mềm mại của nàng luồn lồng n.g.ự.c Quân Thư Diễn, nàng tỏa một mùi hương quyến rũ, len lỏi chóp mũi y.

 

Quân Thư Diễn nhịn gật đầu, Tần Vãn Nguyệt đắc ý , ngón tay khẽ móc lấy đai lưng của y.

 

Ma ma lui ngoài, đóng chặt cửa phòng. Trong phòng đốt mê tình hương, chủ tử còn uống thuốc, e rằng đêm nay giày vò suốt một đêm.

 

Sáng sớm hôm , Quân Thư Diễn tỉnh dậy chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

 

Y vỗ vỗ đầu , Tần Vãn Nguyệt đang ngủ say sưa bên cạnh với vẻ mặt thỏa mãn.

 

Thật là kỳ lạ. Đêm qua y vốn định từ chối, kết quả đây?

 

Đợi y , Tần Vãn Nguyệt mới mở mắt. Nàng vốn dĩ vui mừng khôn xiết, chợt liếc thấy cái trống lắc tay mà Quân Thư Diễn bỏ quên đất, cảm giác như dội một gáo nước lạnh.

 

Nàng dậy nhặt nó lên, trong tay khẽ lắc một cái, tiếng "cúc cu cúc cu" khiến nàng cảm thấy một trận phiền não, tức giận đến mức nàng dùng sức ném mạnh vật trong tay xuống đất.

 

Nhìn những mảnh vỡ đất, nàng mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, chỉ là, nàng nheo mắt chằm chằm xuống đất.

 

Cái món đồ chơi nhỏ là của nữ nhi. Trong cung, e rằng chỉ tiểu tạp chủng Thẩm Tang Ninh mới chơi thứ thôi nhỉ?

 

Hay cho một Quân Thư Diễn! Nàng một nha đầu nhỏ thì chứ?!

 

Cứ chờ xem! Chờ đến khi Tần Vãn Nguyệt hoài thai hoàng tử, nhất định sẽ đè bẹp Thẩm Tang Ninh một trận!

 

Bên ngoài bỗng nhiên thổi tới một trận gió lạnh, ma ma vội vàng đóng cửa sổ , còn Tần Vãn Nguyệt thì xoay xoay chuỗi hạt Phật cổ tay.

 

“A di đà Phật, A di đà Phật.” Nàng miệng lẩm bẩm.

 

Cơn gió mà lạnh lẽo đến ! Trước khi xảy chuyện ma quỷ như thế !

 

Lão hòa thượng cũng quá xem thường nàng , mà chẳng thèm chào hỏi một tiếng bỏ .

 

Trong cung phòng nghiêm ngặt như mà vẫn để cho y và tiểu hòa thượng lén lút chuồn !

 

Hiền Niệm đang đường , chuỗi hạt Phật trong tay y phát một tiếng động nhỏ, Tuệ Tâm gãi gãi đầu hỏi: “Sao sư phụ?”

 

“Chuỗi hạt Phật của sư tổ vang lên ?”

 

Hiền Niệm lắc đầu: “Chắc là đang nhớ đến hai thầy trò chúng đấy.”

 

Tuệ Tâm bĩu môi, ai thèm nhớ đến hai họ chứ? Mọi còn mong sư phụ xuống núi thì .

 

“Sư phụ, tiếp theo chúng nên về hướng nào ạ?” Tuệ Tâm hỏi.

 

Lần xuống núi là vì sư phụ suy đoán thứ gì đó quan trọng. Y hỏi nhưng lão nhân gia cứ .

 

Vốn dĩ y núi, nhưng thật sự kìm lòng hiếu kỳ nên cầu xin theo.

 

Chỉ là ngờ xuống núi còn rõ đường, hai trói trong động. Khó khăn lắm mới thoát Hoàng cung.

 

Cứ tưởng thể xem sư phụ bắt ác quỷ, kết quả chỉ độ hóa một vong hồn đáng thương.

 

Hiền Niệm nhắm mắt , bấm đốt ngón tay, cuối cùng chỉ về phía Tây Nam.

 

“Chúng về phía đó, nơi đó thứ mà vi sư đang tìm kiếm.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-229.html.]

Ánh mắt y sáng rực chằm chằm về hướng Tây Nam. Vốn dĩ xuống núi chỉ ngăn cản thứ mà y suy đoán .

 

y một phát hiện càng kỳ diệu hơn, y nóng lòng xem rốt cuộc đó là gì.

 

Hai thầy trò một đường dừng dừng. Ô Dao họ, một đường đều lẩn tránh những do trong cung phái tìm kiếm nàng.

 

Chỉ trong hai ngày , nàng cắt đuôi mấy đợt . Nếu nàng còn bản lĩnh bảo mệnh, e rằng sớm bắt về .

 

Khó khăn lắm mới tìm một khách điếm mấy nổi bật. Nàng bước , khàn giọng : “Cho một gian thượng đẳng phòng, đưa thêm ít cơm canh nóng hổi qua đây.”

 

Lão chưởng quầy ngẩng đầu một cái, phát hiện mặt quấn kín mít, thế nào cũng thấy kỳ lạ.

 

Y xua tay, mặt đầy vẻ áy náy: “Thật ngại quá vị khách quan , chỗ hết phòng .”

 

“Hay là ngài thử đến nơi khác xem ?”

 

Ô Dao ngẩng đầu lên lầu, đôi mắt nàng nheo đầy nguy hiểm.

 

Nàng cong khóe môi, giọng mang theo một tia vui: “Lão chưởng quầy đừng mở mắt dối, coi chừng mắt thật sự mù đấy.”

 

Lão chưởng quầy tức giận trợn mắt: “Ngươi đang bậy bạ gì đó! Ta hết phòng là hết phòng !” Y cầm chổi lên, bộ đuổi .

 

Thật là xúi quẩy! Hai hôm một nam nhân mặc y phục đen say rượu c.h.ế.t lầu của y!

 

Khiến cho khách điếm của y suýt chút nữa đóng cửa! Y tốn nhiều bạc mới dập lời đồn đại.

 

Giờ đây y thấy mặc y phục đen là thấy xung khắc, luôn cảm thấy sẽ khiến y và khách điếm của y gặp vận rủi!

 

Ô Dao lười biếng chẳng thèm nhảm với y. Khẽ giơ tay lên, lão chưởng quầy liền cảm thấy cổ một bàn tay siết chặt lấy, lưng cũng nặng trĩu chịu nổi.

 

Y mắt lộ vẻ kinh hãi Ô Dao, há to miệng chỉ cổ .

 

Ô Dao trầm giọng , thong dong : “Bây giờ lưng ngươi một con ác quỷ, con ác quỷ hiện đang siết cổ họng ngươi đó.”

 

Nàng vô tội chớp chớp mắt, như dọa sợ mà lùi một bước: “Ôi chao! Con ác quỷ bóp nát mắt ngươi đó! Đáng sợ quá đáng sợ quá!”

 

Lão chưởng quầy những lời lẽ kinh khủng, đẫm m.á.u nàng dọa sợ, y chuyện liên quan đến mặt, thế là chậm rãi quỳ xuống cầu xin tha mạng.

 

Ô Dao hài lòng. Nàng nhấc tay lên, cảm giác bóp cổ và lưng của lão chưởng quầy liền biến mất.

 

Lần y dám hết phòng nữa, run rẩy lau mồ hôi mặt mở một gian thượng đẳng phòng.

 

“Khách quan... ngài... ngài ở mấy đêm?”

 

Môi và răng y đều run lập cập, chuyện cũng dám như nữa.

Mèo Dịch Truyện

 

Ô Dao giơ ngón tay hiệu “một”, khàn giọng : “Lão chưởng quầy nhất đừng chuyện hôm nay ngoài, nếu ...”

 

Nàng kéo dài giọng, khẽ: “Nếu , con ác quỷ sẽ trực tiếp xé đầu ngươi đấy.”

 

Lão chưởng quầy sợ đến mức suýt chút nữa ném cả bàn tính trong tay ngoài, y giơ ba ngón tay thề thốt: “Khách quan cứ yên tâm! Tiểu nhân dù c.h.ế.t cũng hé răng nửa lời!”

 

Ô Dao từ trong tay áo lấy một lá vàng đặt lên quầy, mắt lão chưởng quầy sáng lên, tươi hai tay nhận lấy lá vàng, nỗi sợ hãi đó liền tan biến còn chút nào.

 

“Tiểu nhân đây sẽ dẫn ngài lên ngay! Ngài ở bao lâu thì ở bấy lâu!”

 

Y hớn hở dẫn Ô Dao về phía căn phòng nhất, trong tay áo sờ sờ lá vàng, mặt nở hoa.

 

Kiếm kiếm ! Số bạc bỏ c.h.ế.t mấy hôm kiếm ngay lập tức!

 

Người đáng sợ thì đáng sợ thật, nhưng trực tiếp cho lá vàng! Dù thì đắc tội với y thì mạng cũng bảo !

 

Hầu hạ y cho xem thể moi thêm chút gì từ y ! Như y sẽ bán cái khách điếm kiếm bạc , về nhà an hưởng tuổi già thôi!

 

 

Loading...