Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 225: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:42:26
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Một nhóm dọn dẹp lâu mới xử lý xong những t.h.i t.h.ể đó. Khi lên đường, Hách Liên Trĩ Nhan càng thêm quý trọng túi vải của .

 

Mèo Dịch Truyện

Hạ Vân Sanh tuy thấy nhưng cũng tiếng động bên ngoài, tiếng "ùng ùng" rõ là gì cùng với tiếng kêu t.h.ả.m thiết của những kẻ .

 

Hạ Vân Thư sắp trở thành tiểu mê của Hách Liên Trĩ Nhan , miệng nàng liên tục hỏi Ôn Lạc Chỉ: "Tiểu , Lạc Chỉ tỷ tỷ mà còn nhiều bảo bối lợi hại giống cái nãy ?"

 

Nàng ghé mặt gần, trong mắt tràn đầy khao khát. Tiểu gia hỏa lấy từ túi vải là những thứ quý hiếm, bên trong chắc chắn còn những thứ khác mà nàng từng thấy.

 

Nàng cũng ! Không Lạc Chỉ thiếu nhỉ...

 

Hách Liên Trĩ Nhan đầu tiên gật đầu, nghĩ đến điều gì lắc đầu: "Chắc là vẫn còn, nhưng lợi hại như mấy thứ của ."

 

Nàng ngây ngô, giục Hắc Ảnh đang đ.á.n.h xe bên ngoài mau chóng nhanh hơn.

 

Vừa nãy đám kẻ đó chậm trễ lâu như , bọn họ đến thôn Sơn Tuyền muộn hơn , thật đáng ghét.

 

“Được , giờ thì ngươi yên tâm ?”

 

Xe ngựa càng chạy càng xa, Cố Vân Khởi từ phía một tảng đá nhảy , đ.ấ.m đấm eo .

 

Bọn họ theo dõi xa đến thế, cũng coi như đủ . Vừa nãy suýt chút nữa tay, ngờ tiểu nha đầu thứ lợi hại đến .

 

Hắn ngoáy ngoáy tai, tuy cách xa như nhưng tiếng động vẫn lớn, trong tai vẫn còn chút ù ù.

 

“Này A Việt, là ngươi thư với Lạc Chỉ cũng cho mấy cái thứ tròn tròn đó .”

 

Hắn nịnh nọt tiến gần Hách Liên Việt, Hách Liên Việt bước qua về: "Muốn thì ngươi tự với Lạc nhi."

 

Tên nghĩ gì , còn nàng, đến lượt ngươi?

 

thứ đó quả thực lợi hại, nếu thể dùng trong quân doanh thì mấy.

 

Cũng Lạc nhi lấy từ , lát nữa nhất định hỏi một chút.

 

Sau khi xác định Hách Liên Trĩ Nhan vật bảo vệ , hai cuối cùng cũng thể an tâm lên đường. Nghĩ đến Cố Văn Hoài đang cấm túc, Cố Vân Khởi hận thể để con ngựa mọc thêm bốn cái chân nữa.

 

Nếu Tiêu Thái hậu và Lũng Tây tướng quân, lão già còn sẽ giam bao lâu nữa.

 

Thân thể vốn , còn vì đứa cháu bất tài như mà hao tâm tổn thần.

 

Hiện giờ ngày nào cũng giam lỏng trong phủ Thái phó, xảy chuyện đó e rằng cũng còn học trò nào dám đến tìm ông đ.á.n.h cờ nữa.

 

Y hiếm khi giữ im lặng, Hách Liên Việt thẳng về phía đột nhiên mở miệng : "Nếu ngươi yên tâm, đến Kinh thành sắp xếp thỏa chuyện đưa lão sư ngoài."

 

Khóe miệng Cố Văn Khởi nhếch lên một nụ khổ, đưa ? Y thì lắm.

 

Tổ phụ và lão Quốc công là bạn , lẽ nào đưa lão nhân gia Nam Hoang? Không thể nào.

 

Lần bọn họ trở về liệu thể rút lui còn khó , điều đầu tiên y nghĩ đến chính là đưa lão nhân gia .

 

Tránh đến lúc xảy chuyện gì y chịu tội, giống như .

 

Đưa ? Hách Liên Việt cũng im lặng, hình như thật sự chủ ý nào.

 

Thật là khó chịu! Chỉ tiếng vó ngựa lóc cóc khiến Cố Văn Khởi quen.

 

Y vài câu bắt đầu mắng Quân Thư Diễn: "Tuổi trẻ mà mắt mù, ngay cả tâm tư của lão già Tần Kiệu cũng !"

 

Nếu Tần Vãn Nguyệt lúc chỉ vì gả chồng mà dùng chút tiểu xảo lọt mắt Quân Thư Diễn, khi nàng sủng ái, tâm tư của Tần Kiệu chẳng càng hoạt bát hơn ?

 

Đến thì khỏi , trực tiếp phế luôn cả cha của Hoàng hậu.

 

Nghĩ thật là cưng chiều Tần Vãn Nguyệt đến cực độ, bằng dám mặt bao nhiêu văn võ bá quan mà điều đương triều Tả Thừa tướng đến nơi xa xôi như ?

 

Có khác gì trực tiếp bãi miễn quan chức của y ?

 

Ngày nay trong triều Tần Kiệu thể là đang hô mưa gọi gió, bao nhiêu kẻ mắt mù còn nịnh hót y.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-225.html.]

Tần Vãn Nguyệt cái đầu như cha nàng , nếu lão già bày mưu tính kế thì e là nàng sớm thất sủng .

 

Người đều hồng nhan họa thủy, câu bây giờ xem một chút cũng sai.

 

"Quý phi nương nương đừng sợ, trong viện thứ bẩn thỉu nào nữa."

 

"A Di Đà Phật." Hiền Niệm gõ nhẹ mộc ngư trong tay, Tần Vãn Nguyệt theo lời y, thành tâm quỳ bái một phen.

 

Khi dậy, nàng cảm thấy thể dường như nhẹ nhõm hơn nhiều, còn nặng nề như nữa.

 

Hừ, thể thứ bẩn thỉu? Mấy ngày nàng đêm đêm gặp ác mộng, hòa thượng đến một buổi pháp sự, giấc mộng kinh hoàng nửa đêm đó mới kết thúc.

 

Bây giờ nàng đeo viên xá lợi tử khai quang đó một khắc cũng dám tháo xuống, chuỗi phật châu cũng luôn quấn cổ tay dám rời chút nào.

 

nàng dám gì nữa, hòa thượng là nàng chờ đợi hai ngày hai đêm dám chợp mắt mới mời đến.

 

Vị quả thực giống phụ nữ quái dị đây giả thần giả quỷ, ít nhất khi y đến thì nàng còn gặp ác mộng nữa.

 

Nửa đêm cũng hồn ma của tiện tỳ đáng c.h.ế.t đến quấy rầy nàng.

 

Hiền Niệm vẫn nhắm mắt niệm kinh, Tần Vãn Nguyệt cùng ma ma lui ngoài y mới mở mắt.

 

"Tạo nghiệt!" Y khẽ thở dài, bắt đầu niệm Vãng Sinh Chú, niệm đến mức tiểu hòa thượng bên cạnh khỏi đỏ hoe mắt.

 

Đợi y niệm xong, tiểu hòa thượng đáng thương y, giọng nghẹn ngào: "Sư phụ, vị nữ thí chủ cũng thật t.h.ả.m thương."

 

Tuệ Tâm đầy vẻ bi mẫn, tuy y mới khai Tuệ căn nhưng chỉ cần linh thức tiếp cận là y thể cảm ứng .

 

Hiền Niệm xoa đầu y: "Trời ban cho chúng lòng thương xót nhưng năng lực cứu vớt chúng sinh, chúng cố hết sức ."

 

Sư đồ hai bọn họ chỉ là ngang qua mà thôi, tin tức rò rỉ.

 

Giữa đường còn trói trong sơn động, suốt một ngày một đêm mới phát hiện.

 

Ban đầu cứ tưởng thật sự quỷ quái tác quái, nào ngờ là một khổ mệnh như .

 

Tuệ Tâm cúi đầu lầm bầm một câu: "Sớm đến, nhưng may mà đến."

 

Nếu , linh thức của vị nữ thí chủ còn mắc kẹt ở đây bao lâu nữa.

 

Sư đồ hai tụng kinh lâu, cho đến khi Đông Sương đến mới dừng .

 

"Hai vị sư phụ xin mời theo, nương nương chuẩn xong trai phạn ."

 

Giọng nàng khẽ khàng mang theo một chút cảm xúc, vì cúi đầu nên ai thấy khóe mắt đỏ hoe của nàng.

 

"Duyên khởi duyên diệt, thảy đều nhân quả; Thiện ác tự gánh, báo ứng do tâm."

 

"Thí chủ xin nén bi thương."

 

Hiền Niệm chắp tay, dung mạo tĩnh lặng, trong mắt lộ vô hạn trí tuệ và bình hòa, dường như chuyện trần thế đều liên quan gì đến y.

 

Đông Sương ngẩn một lát, hành lễ với sư đồ hai : "Đa tạ hai vị sư phụ."

 

Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt bất chợt chạm đôi mắt của Hiền Niệm, đôi mắt sâu thẳm vô cùng như thể thấu lòng , khiến nàng đột nhiên cảm thấy kính phục.

 

Sư đồ hai bước ngoài, Đông Sương pho tượng Phật nhỏ mắt mà nước mắt tuôn rơi.

 

Đêm qua nàng mơ thấy Xuân Vũ, nàng vẫn hoạt bát, linh động và tràn đầy sức sống như ngày bọn họ mới quen, đáng sợ và đáng thương như hôm ở bãi tha ma.

 

Nàng với rằng nàng , nàng cuối cùng cũng thể , hóa nàng vẫn luôn kẹt ở đây thể thoát .

 

Đông Sương lau nước mắt, hít một thật sâu để bản trông bình thường như ngày.

 

Bên phòng phụ dán đầy bùa chú, Tần Vãn Nguyệt cảm thấy ba thái giám đây c.h.ế.t hai ở trong đó quá xúi quẩy, nên bảo bọn họ đốt một mồi lửa thiêu rụi .

 

Nàng cầm một cây nến về phía phòng phụ, cánh cửa cũ nát đóng , phía dán đầy bùa.

 

 

Loading...