Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 220: Lần Sau Lại Ghé Thăm ---
Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:42:21
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhắc đến chậu hoa , Ôn Lạc Chỉ vẫn còn đau đầu, nó lớn quá nhanh, hoa nở quá nhiều, mỗi ngày quét dọn sân là hoa rơi rụng.
Đẹp thì thật, nhưng phiền phức cũng là thật.
Tuy nhiên, việc quét dọn đều do Dương Quế Lan bao trọn, còn việc cắt tỉa cành hoa thì Ôn Tử Minh nhận lấy, nàng chỉ thỉnh thoảng tưới nước.
Người nhà luôn đặc biệt để tâm đến những thứ nàng yêu thích, những loại hoa cỏ đều phát triển .
“Nhờ các ca ca tẩu tẩu trong nhà chăm sóc , Giang tiểu thư nếu thích thể chọn hai chậu mang về.”
“Không cần khách khí.”
Trong túi của nàng hiện tại thiếu nhất chính là hạt giống hoa, nhiều đến mức sắp vượt quá hạt giống rau và hạt giống lương thực .
Nàng còn mở một tiệm hoa ở huyện thành, trấn tiền quá ít, nhu cầu hạn chế, kiếm nhiều bạc.
Giang Thư Thiển quả nhiên khách khí, nàng thật sự chọn một chậu hoa nhài và một chậu dành dành: “Ta hai chậu bạch mai thượng hạng, lát nữa sẽ mang tới cho Ôn lão bản.”
Ôn Lạc Chỉ vốn từ chối, nhưng liếc thấy Ôn Tử Câm ánh mắt rực cháy , liền ứng lời: “Vậy đây đành chiếm đại tiện nghi của Giang tiểu thư .”
Giang Thư Thiển luôn cảm thấy gì đó kỳ lạ, nàng khẽ nhíu mày : “Cứ gọi là Thư Thiển là , nếu ngại sẽ gọi là Lạc Chỉ.”
Hai cô nương , cái cảm giác gượng gạo lập tức tan biến.
Giang Đào ở lầu hai một lúc, một nửa sách giá sách còn kịp lật qua thì Giang Triệu Xuyên gọi từ lầu: “Đào nhi! Trời còn sớm nữa, chúng nên về thôi.”
“Giang tới thì tiếp tục .” Ôn Tử Câm dường như vô ý rút mấy cuốn sách đưa cho , Giang Đào nhận lấy xem, đều là mấy cuốn lật qua và thích.
Lần kích động đến nỗi gì, “Lần kỳ nghỉ sẽ dẫn bạn học tới, đến lúc đó Tử Câm trổ tài mặt đó.”
Cái kiến thức nông cạn của chỉ thể hù dọa ngoài nghề mà thôi, trong bạn học còn nhiều ưu tú hơn .
Lần tụ họp , xem rốt cuộc ai mới là lợi hại nhất! Hắn thể chờ đợi nữa .
Cả nhà lên xe ngựa, ngoài chỗ của mấy , những chỗ còn đều đồ Ôn Lạc Chỉ tặng chất đầy.
“Ôn lão bản đây… đây cũng quá nhiều .” Giang Triệu Xuyên cảm thấy chơi ăn còn nhận đồ, quả thực ngại.
Những loại trái cây đó hái nhiều, vốn định mua nhưng cô nương kiên quyết tặng, đó tuyệt nhiên thứ rẻ tiền!
Những loại trái cây từng thấy mà ngon như , chỉ cần tìm đường tiêu thụ thì bán thể giá cao.
Ôn Lạc Chỉ đặt chậu hoa cuối cùng lên phía : “Lần tặng Giang lão gia, thì trả bạc đó.”
Nàng tủm tỉm Giang Đào, như thể đang một cây hái tiền.
Hy vọng tiểu tử tới sẽ dẫn thêm nhiều nữa đến, hừ hừ!
Người đến những nơi thư sinh thích lui tới chẳng nên xúm xem náo nhiệt ? Đó chính là biển quảng cáo sống.
Hơn nữa, những thứ cũng hẳn là tặng .
Lúc bọn họ tới cũng mang theo cả một xe lễ vật, trong nhà đều họ chu đáo nghĩ tới, vì tấm lòng mà nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Mèo Dịch Truyện
Nàng mà, tại hôm qua Giang phu nhân đột nhiên hỏi nhà nàng những ai.
“Lạc Chỉ, ngày mai trấn ? Ta tới tìm chơi.”
Giang Thư Thiển lên xe ngựa thấy buồn chán, về nhà ở trong phòng.
Ôn Lạc Chỉ lắc đầu: “Để vài ngày nữa , trong nhà chuyện .”
Ngày mai Quân Thiên Tử sẽ tới chữa chân cho nhị ca, nếu nàng mặt thì e là chuyện bất trắc gì, trong nhà sẽ loạn thành một nồi cháo.
Giang Thư Thiển chút thất vọng, Ôn Tử An thấy nàng vẻ vui liền lớn: “Ta mỗi ngày đều trấn , Giang tiểu thư nếu gì thể tới tửu lầu xem việc.”
Giang Thư Thiển bật thành tiếng: “Được thôi, việc gì sẽ tới tửu lầu xem Giang tứ ca việc.”
Lần khiến Ôn Tử An đỏ mặt ngượng ngùng, chỉ là nhất thời nhanh miệng, đầu óc nóng lên liền thôi.
Hắn đỏ mặt gãi gãi đầu: “Được… thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-220-lan-sau-lai-ghe-tham.html.]
Tiễn cả nhà xong, Ôn Lạc Chỉ sờ cằm từ xuống đ.á.n.h giá Ôn Tử An một lượt.
“Làm gì đó ? Muội gì?”
Ôn Tử An chút mơ hồ, mặt gì ? Hắn sờ sờ mặt hỏi.
“Không .” Ôn Lạc Chỉ lắc đầu : “Mấy ngày chẳng may cho tứ ca mấy bộ y phục ? Ngày mai tứ ca cứ mặc .”
“Mỗi ngày đều mặc đồ mới.”
Ôn Tử An: “…”
“Muội , ở tửu lầu chẳng đồng phục , mặc cái đó là .”
“Ai nha! Không giống !”
Ôn Lạc Chỉ vỗ vai : “Tứ ca khác biệt, bảo tứ ca mặc thì tứ ca cứ mặc mà.”
Ôn Tử An còn gì, nàng trợn mắt: “Ta là lão bản! Nghe lời !”
Tứ ca thật là!
Ôn Tử An ngoan ngoãn ngậm miệng, mặc thì mặc chứ hung dữ như gì?
Ôn Lạc Chỉ đẩy Ôn Tử Trọng sân, xổm xuống ngẩng đầu hỏi: "Nhị ca thật sự sợ đau ? Ngày mai chữa chân ."
Bởi vì từng xem qua, là xương mọc lệch đập gãy nối , thì đau đến mức nào chứ?
Nghĩ đến mà nàng cảm thấy chân răng cũng đang đau nhức.
Ôn Tử Trọng giơ tay xoa đầu nàng: "Không sợ, các ở đây nhị ca sợ."
Đại trượng phu một chút đau đớn đáng gì, ngày mai y sẽ c.ắ.n chặt răng tuyệt đối than đau, để tránh lo lắng.
Ôn Lạc Chỉ dậy hì hì : "Ta nhị ca là giỏi nhất, việc đây!"
Nàng để y đau chứ? Nàng cầu xin Quân Thiên Tử ngày mai ở bên cạnh y để xem xét.
Đến lúc đó nàng sẽ nhân lúc Quân Thiên Tử để ý mà tiêm cho Ôn Tử Trọng một liều t.h.u.ố.c mê, là sẽ còn đau đớn gì nữa.
Ôn Tử Trọng thấy nàng xa , nắm đ.ấ.m siết chặt mới buông lỏng.
Nói sợ một chút nào chắc chắn là giả, hồi đó khi gãy chân khiêng về giường như một c.h.ế.t, y cảm thấy đau đến chịu nổi.
Huống chi là đập gãy chân một cách sống sượng, y còn sợ bản chịu nổi.
"Chàng , là chúng ..."
Dương Quế Lan vẻ mặt lộ rõ vẻ lo lắng, lúc đầu khi đại phu cách chữa trị, nàng chùn bước .
Khi chân gãy từng đau một , một nữa chẳng là tái diễn nỗi đau đó ?
Kỳ thực bây giờ thế cũng khá , thì đau đến mức nào chứ? Nàng thật sự đành lòng.
Ôn Tử Trọng tay đặt lên tay nàng, ánh mắt kiên định: "Chữa! Ta nhất định chữa!"
Y cả đời đều xe lăn, Tiểu Hổ còn nhỏ hiểu chuyện, đợi nó lớn lên sẽ hiểu.
Y thấy khác con của y một cha tàn tật! Y còn dậy bảo vệ của .
Dương Quế Lan đẩy y quanh làng một vòng, ngày mai bắt đầu y giường cho đến khi lành mới thể xe lăn.
"May mà bức điêu khắc cá chép vượt vũ môn xong , nếu còn chậm trễ Lạc Nhi tô màu."
Dương Quế Lan gì, Ôn Tử Trọng nàng là đang lo lắng mà chuyển hướng sang chuyện chữa chân .
Nghe , Dương Quế Lan vỗ vai y một cái: "Chàng đang vòng vo ám chỉ đấy !"
Bởi vì ngày thường nàng thấy đến lúc sẽ qua gọi y đặt công cụ xuống nghỉ một lát, một buổi sáng bảy tám .
Xem như , nếu Ôn Tử Trọng thật sự lời nàng nghỉ ngơi thì lẽ thật sự điêu khắc xong.