Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 216: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:42:16
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mang cô nương dạo một vòng
Ngoài mấy thợ săn trong thôn, những khác bắt gà rừng cũng chỉ thể dựa vận may.
Con sói béo thì , chỉ cần núi là tuyệt đối trở về tay .
"Ngươi bắt nhiều thế gì? Chuồng gà còn chỗ nhốt ." Nàng bất lực xoa trán.
Cha quản mệt nhọc, chỗ nào trống cạnh chuồng heo cũng đều dùng để dựng chuồng gà, lũ gia súc xuống là còn chỗ trống, lấy chỗ mà nhốt thêm mấy con gà rừng nữa chứ?
Bá Thiên tao nhã vươn vai: "Chuồng gà nhốt xuể thì cứ ăn hết , đơn giản mà."
Nói xong, nó nghênh ngang nhà ngủ bù.
Trong mắt Dương Quế Lan, nàng chỉ thấy con ch.ó béo nhà lườm tiểu cô tử một cái, gầm gừ mấy tiếng.
Nghĩ đến việc học đường hôm nay là ngày lẻ, hình như nên ăn thịt, Ôn Lạc Chỉ tiện tay xách hai con gà rừng ngoài.
"Muội , còn bây giờ?" Dương Quế Lan hỏi.
Ôn Lạc Chỉ đầu : "Để bốn con trưa nay chúng gà ăn mày, còn thành gà hun khói cất ăn dần."
Mèo Dịch Truyện
"Nhị tẩu cứ ăn sáng , đợi về cùng dọn dẹp." Nàng xong liền khỏi nhà.
Dương Quế Lan thời gian còn sớm lắm, liền gọi vợ chồng Ôn Tử Minh cùng dọn dẹp đám gà rừng .
Ôn Lạc Chỉ đến chỗ xây học đường, bận rộn cả . Thấy nàng xách hai con gà rừng đến, họ đùa: "Nha đầu Lạc mang thịt đến ! Vừa hôm nay chúng nên ăn thịt đây!"
Một cô gái trẻ đang rửa nồi qua, thấy Ôn Lạc Chỉ duyên dáng ở đó liền kìm mà thêm mấy .
Ôn Lạc Chỉ bỗng thấy một gương mặt lạ, thấy đối phương vẫn đang nhưng dường như ác ý.
Nàng khẽ mỉm với Trương Vân, Trương Vân lập tức đỏ mặt cúi đầu xuống.
Cô gái thật xinh , nàng yếu đuối đáng yêu, thảo nào A Phúc buông nhưng đành.
Nàng lén A Phúc một cái, thấy chỉ cúi đầu đào đất mà gì khác.
Vợ trưởng thôn thấy phản ứng của con trai út liền yên tâm phần nào, Trương Vân đến giúp đỡ cũng là để ở cạnh A Phúc nhiều hơn.
May mà thằng nhóc thối nhà chịu khó, chuyện gì khiến cô gái đau lòng mặt nàng.
Thím tiến lên nhận lấy hai con gà rừng, lấy cái cân lớn cân: "Nha đầu Lạc, chúng sẽ tính cho cháu giá chợ huyện."
"Bác trai cháu , cháu mang thịt đến thì thể nhận , thể để cháu chịu thiệt."
Cân xong, thím lấy tiền đồng mà góp hôm nay, cuối cùng còn thừa mười mấy văn: "Mấy bác đang lo chợ huyện mua thịt về sẽ muộn đây!"
"Cháu mang đến thật đúng lúc!"
Thím nhét hai xâu tiền đồng tay Ôn Lạc Chỉ, Ôn Lạc Chỉ gỡ một xâu, lấy nửa xâu tiền.
"Chó lớn nhà đuổi núi, thể thu nhiều tiền như . Số còn để mua thịt ăn."
Nói xong, nàng đợi mấy thím cơm gì thêm liền lưng bỏ . Vợ trưởng thôn cầm nửa xâu tiền , nên đuổi theo .
"Con bé đó tính tình vốn , thôi thì cứ để dành . Rau cải trắng nhà chúng ăn ?"
Trưởng thôn rít một t.h.u.ố.c lào với con trai út: "A Phúc, lát nữa con dẫn Tiểu Vân ruộng hái một ít mang qua đó. Nhà Ôn nhị thúc hôm nay khách, thêm một đũa cũng ."
"Con cứ dẫn Tiểu Vân dạo một vòng, con đang việc ở đây, gấp ."
Những đang việc đều hiểu ý của trưởng thôn, họ đều với A Phúc: "Thằng nhóc con, ngươi cứ dẫn cô nương dạo , mới đến đầu."
A Phúc chút lúng túng, Trương Vân bỏ cuốc xuống, đến mặt : "Ta cũng dạo trong thôn. A Phúc ca, chúng thôi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-216.html.]
A Phúc trả lời ngay lập tức, trưởng thôn liền đạp một cước m.ô.n.g : "Còn mau cút ruộng hái rau cho !"
Cô nương nhà chủ động như mà thằng ngốc còn ngẩn gì? Nếu cô nương ở đây mà chịu uất ức, lão Trương đầu chẳng sẽ liều mạng với ông ?!
A Phúc xoa xoa mông, liếc Trương Vân chút ngại ngùng: "Vậy... chúng thôi, dẫn nàng xem khắp nơi."
Trương Vân . Nàng sợ A Phúc sẽ từ chối mặt , thì quá mất mặt.
Nàng mặt mỏng, hôm nay hiểu , may mà giữ thể diện.
Thấy hai , vợ chồng trưởng thôn mới yên tâm. Mọi đều thấy hai đứa trẻ đều mặt mỏng, lúc chúng ở đây mới : "Hai đứa trẻ thật xứng đôi."
" , nắm bắt cơ hội !"
"Cô nương nhanh nhẹn tháo vát, cũng ưng ý!" Một thím .
Vợ trưởng thôn che miệng trộm, cô nương mà thím ưng ý thì thể sai ?
Bên , hai hái rau xong liền về nhà Ôn Lạc Chỉ.
Ôn Lạc Chỉ đang huấn luyện sói Bá Thiên trong sân, giữa những bông hoa đủ màu sắc là một một sói, tiếng lanh lảnh của cô nương thỉnh thoảng vọng .
Trương Vân, một cô gái, cảnh âm thanh cũng kìm mà cong khóe môi, huống chi là A Phúc?
Quả nhiên nàng sang, thấy A Phúc đang cô gái giữa rừng hoa rực rỡ, nụ mặt vô cùng dịu dàng.
"Ôi A Phúc qua đây? Mau !"
Ôn Mộc Xuyên đang trộn bùn để món gà gói lá sen, thấy bên ngoài cùng một cô gái, ông liền bỏ cuốc xuống mở cổng rào.
A Phúc vội vàng thu hồi ánh mắt, đưa một giỏ cải trắng qua: "Sáng nay Lạc Chỉ gửi gà rừng sang cho chúng mà lấy ít tiền, rau nhà chúng thu hoạch nên cha bảo hái một ít mang sang."
Ôn Mộc Xuyên nhận lấy, đón hai sân: "Khách khí gì chứ! Vất vả trồng trọt mà mang nhiều thế qua."
Ông nhiệt tình đón hai sân, A Phúc giới thiệu với Trương Vân.
Vào đến trong sân, cảnh tượng bên trong, ánh mắt Trương Vân dừng những bông hoa từng thấy mà nỡ rời .
Ôn Lạc Chỉ phái sói Bá Thiên , thấy nàng thích liền : "Nếu nàng thích thì lát nữa chọn hai chậu mang về. Đại ca vẫn còn đang trồng cho mà."
Ôn Tử Minh chú tâm đến những loại hoa cỏ mà nàng thích, ngay cả Lý Xuân Hạnh cũng cả ngày lo lắng những bông hoa của nàng sẽ tàn hoặc khô héo.
Ánh nắng chiếu lên gương mặt cô nương, cái khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn như trứng gà bóc vỏ lúc dường như mạ một lớp vàng.
Trương Vân chỉ liếc một cái liền cảm thấy mặt đỏ tim đập: "Không... cần, chắc chắn sẽ nuôi ."
Nàng vội vàng xua tay từ chối, hoa do mỹ nhân trồng cũng như , nếu nàng trồng e rằng sẽ .
A Phúc một bên chuyện với Ôn Mộc Xuyên, nhưng vẻ lơ đãng, ánh mắt thỉnh thoảng về phía hai cô gái.
Trương Vân cũng chú ý đến phía , nhưng nàng chắc chắn đang .
Nàng từng hỏi thăm khác, Ôn Lạc Chỉ nhắc đến nhưng từng gặp mặt.
Hôm nay gặp mặt và ở cạnh một lúc, cô gái như ai mà thích? Ngay cả một nữ tử như nàng cũng thích.
Chỉ nàng chuyện thôi cảm thấy thoải mái .
"Nàng vườn trái cây cùng chúng ? Trên núi nhà chúng vui, đảm bảo nàng sẽ ăn trái cây thỏa thích."
Nhắc đến trái cây nhà , Ôn Lạc Chỉ cảm thấy tự hào. Trong mười dặm tám thôn, ai một ngọn núi chứ?
Mười dặm tám thôn, ai một ngọn núi mà đó còn trồng đầy trái cây chứ?
Chỉ nhà họ!