Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 213: --- Đêm đã khuya thế này còn muốn đi đâu?
Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:42:13
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người đàn ông trung niên chút do dự, một khiêng cáng : "Nghe lời cô nương đại ca, thím chịu nổi sự xóc nảy ."
Bọn họ đến trấn từ sáng sớm, chỉ riêng việc xuống núi xóc nảy một đoạn đường dài , đừng chi đến việc xe bò, còn xóc hơn cả họ khiêng.
Cứ thế thì lão nhân gia chắc chắn sẽ chịu nổi.
Nghe lời , đàn ông trung niên cảm ơn Ôn Lạc Chỉ, mấy liền khiêng lão nhân gia thẳng tiến đến y quán gần nhất.
Trước khi , Ôn Lạc Chỉ còn thêm một câu, nếu đến nha môn thì tìm Trâu Nhị Sinh, chỉ là ít nhiều cũng tốn chút bạc.
Người đàn ông trung niên hiểu rõ đạo lý , nghĩ đến bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo của Tiền Tam Nhi liền quyết định dù tiêu hết bạc cũng đòi công bằng cho lão nương.
Ôn Lạc Chỉ nghĩ ngợi đến Quân An Đường một chuyến. Quân Thiên Tử đang bào chế t.h.u.ố.c viên, thấy nàng đến thì dừng tay:
"Lạc Chỉ thời gian đến đây? Ta đang định chiều nay đưa thư cho nàng đây."
Giọng chút bất đắc dĩ, thư của A Việt tuy mới chỉ hai nhưng là hai xấp dày cộp, thôi cũng thấy đau mắt.
Ôn Lạc Chỉ khẽ mỉm : "Hai hôm nay tửu lầu khai trương bận quá, nhất thời quên mất."
" còn một việc nhờ ngươi giúp."
Hai xuống uống chuyện, đến cuối, Ôn Lạc Chỉ ôm quyền trêu ghẹo : "Chuyện phiền Quân đại phu , khi thành công thì đến Bách Vị Trai của ăn uống miễn phí trọn đời."
Quân Thiên Tử nàng chọc , lấy một chiếc hộp, bên trong đựng thư mà Hách Liên Việt sai phi ngựa cấp tốc mang về.
Ôn Lạc Chỉ nhận lấy, ôm lòng, khiến Quân Thiên Tử mỉm .
Thật mừng cho A Việt.
Vừa vị huyện lệnh phu nhân từng hứa nếu chữa khỏi Quách Văn Thải thì sẽ đồng ý một điều kiện của , nào cần gì? Giờ thì thể phát huy tác dụng .
Cái tên Tiền Tam Nhi đúng là phiền phức như một con ruồi, mượn việc để dạy dỗ một bài học cho nhớ đời cũng tệ.
Đến khi Bán Nhật Nhàn náo nhiệt thì là buổi chiều, tửu lầu cũng còn đông , Ôn Lạc Chỉ cầm thang leo lên sân thượng xem náo nhiệt.
Chê rõ lắm, nàng lấy một chiếc kính viễn vọng từ hệ thống, xem tặc lưỡi.
Trâu Nhị Sinh nhận bạc vẫn đáng tin cậy ghê, nhanh đến bắt .
Tiền Tam Nhi bắt , trong miệng vẫn gì đó nhưng cách quá xa nên nàng rõ.
Tên tiểu nhị kiêu ngạo đao của Trâu Nhị Sinh kê cổ, mặt đầy kinh hoàng.
A Đại A Nhị theo , hai cúi gằm mặt thấy rõ dung mạo.
Người xem náo nhiệt cũng tản , Ôn Lạc Chỉ dậy phủi bụi váy xuống lầu.
Vì liên tục bận rộn ba ngày, ai nấy đều đau lưng mỏi gối, hôm nay tửu lầu đóng cửa sớm hơn hẳn hai ngày .
Cả nhà Ôn Lạc Chỉ dọn dẹp xong đồ đạc trở về thôn, khi xe ngựa ngang qua cửa Bán Nhật Nhàn, nàng thấy Tiền Tam Nhi mặt mày thất bại bậc đá ở cửa.
Nghe Tiền Tam Nhi cuối cùng vẫn bồi thường bạc, tên tiểu nhị khi trở về đuổi , tiền công cũng thanh toán.
Còn A Đại A Nhị thì về thu dọn đồ đạc bỏ ngoảnh đầu .
Giờ Bán Nhật Nhàn còn thợ điểm tâm, trong thời gian ngắn cũng dễ tìm , e rằng mấy ngày sẽ mở cửa.
"Hừ! Đáng đời! Kẻ nào bảo tiểu gia là chó!" Ôn Lạc Chỉ dứt lời, Lang Ba Thiên đắc ý ngẩng cao cổ.
Nhìn xem xem, kẻ nào nó là ch.ó thì kết cục gì?
Nó lén lút liếc Ôn Tử An, tên sáng nay cũng nó là chó!
Ôn Tử An cạnh nó, vỗ bốp một cái: "Nhìn gì? Trên mặt ngỗng !"
Con ch.ó béo trưa nay ăn vụng mất cái đùi ngỗng mà để dành cho ! Thật là tức c.h.ế.t mà.
Ăn sạch bách còn gì!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-213-dem-da-khuya-the-nay-con-muon-di-dau.html.]
Tiền Tam Nhi quá quen thuộc với xe ngựa của họ, lúc thấy tiếng ch.ó sủa và tiếng bên trong, chỉ thấy bất lực.
Hôm nay xảy chuyện gì, sớm lo liệu thỏa cho của nha môn mà? Sao vẫn thể để những ?
Khi gặp huyện thừa ngây , đàn ông qua nghèo khó thể khiến huyện thừa mặt chứ?
Tên tham tiền nhất, mỗi khi trong cửa hàng chuyện, đều nhét nhiều bạc tay y mới giải quyết .
Chẳng lẽ tên đổi tính nết, thật sự việc vì bách tính ?
Không ! Hắn tự lắc đầu, chắc chắn là huyện thừa mừng vì đứa con trai độc nhất của y cưới vợ thôi!
Trong Quách phủ, Quách Hữu Tài mặt mày nghiêm nghị ghế, Quách Văn Thải quỳ đất dám thở mạnh.
"Ngươi đó! Cả ngày chỉ gây chuyện thiếu nợ ân tình cho !"
Quách Hữu Tài tháo mũ, giận dữ đặt lên bàn, đứa con trai béo của một trăm phần trăm ý.
Hôm nay còn kiếm chút bạc từ lão bản của Bán Nhật Nhàn ! Kết quả phu nhân của sai đến một câu thì chẳng còn gì cả.
Quách Văn Thải dám lời nào, chỉ quỳ ở đó mặc cho lão cha mắng chửi, huyện thừa phu nhân xót con liền y cầu tình:
"Lão gia, Văn Thải sai , đây chẳng ngoài nữa ?"
"Có A Miêu ở bên, y sẽ dám như nữa ."
Quách Văn Thải liên tục gật đầu: "Phải đó cha, con sẽ ngoan ngoãn lời cha và nương, sẽ loạn nữa , A Miêu trông chừng con ."
Nhắc đến nàng con dâu mới cửa lâu , sắc mặt Quách Hữu Tài hơn vài phần, dậy phủi phủi y phục : "Ngươi nhất là lời A Miêu, nếu sẽ tha cho ngươi!"
Mèo Dịch Truyện
Hắn liếc đứa con trai độc nhất từ đến nay từng ngoan ngoãn như , giọng nhẹ nhiều: "Đứng dậy ."
Quách Văn Thải từ đất bò dậy, tiến đến đỡ xuống, đ.ấ.m lưng bóp vai, chốc lát dỗ dành vui vẻ trở .
Chờ đến khi cuối cùng cũng rời , Quách Văn Thải kéo huyện thừa phu nhân lóc kể lể: "Nương! Con ngoài chơi!"
"Con cứ ở nhà mãi! Con bây giờ đến Xuân Hương Viện..."
Ba chữ "Xuân Hương Viện" nhỏ, nhưng Vương A Miêu bên ngoài rõ, lớn tiếng hỏi: "Phu quân cơ? Đêm khuya thế bằng ngày mai ?"
Chưa thấy tiếng, chỉ riêng việc thấy giọng thô khản Quách Văn Thải chút sợ hãi.
Vương A Miêu nào mảnh mai như cái tên của nàng, ngược còn béo!
Cũng như là mỹ nhân, nàng cứ như một nam nhân !
Nương cứ khăng khăng đó là phong nhiêu! Nói rằng m.ô.n.g lớn thì dễ sinh, thể sinh mấy tiểu tử béo !
Nói nữ tử tướng nam là phúc khí , nhưng nàng rõ ràng là một đàn bà thô lỗ!
Hắn dịch chuyển bước chân trốn huyện thừa phu nhân, Vương A Miêu túm chặt lấy , tủm tỉm hỏi: "Phu quân cơ?"
Quách Văn Thải nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp : "Ta... gì nương tử, đêm khuya thế ..."
"Đêm khuya thế thể chứ... haha... nương?"
Thấy Vương A Miêu vẻ tin, huyện thừa phu nhân vội vàng tiếp lời: "Phải đó A Miêu, chắc là con lầm ."
"Nương vẫn luôn ở đây thấy Văn Thải gì về việc ."
Nàng mặt dám mắt Vương A Miêu, năm xưa chuyện con trai tìm tiểu quan lão gia đại phát lôi đình.
Sau tìm đến Quân đại phu của Quân An Đường, bỏ tiền lớn mua d.ư.ợ.c liệu nhất để bào chế thuốc, cuối cùng chữa khỏi bệnh.
Từ đó trở , cha của hài tử nàng vẫn luôn tìm kiếm con dâu, cuối cùng tìm cháu gái của biểu xa .
Sau khi cửa, con trai nàng đừng là ngoài phong hoa tuyết nguyệt, ngay cả cổng lớn cũng dám đến gần.