Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 212: --- Trộm gà không thành còn mất nắm gạo
Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:42:12
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiền Tam Nhi phe phẩy quạt, quanh đàn ông trung niên, lắc đầu nguầy nguậy : "Món Song Bì Nãi tiệm chúng tuy bán, nhưng cách là của Điềm Phẩm Diệu Diệu Ốc."
"Chúng theo công thức của nhà , ăn vấn đề thì các ngươi nên tìm chủ tiệm đó chứ!"
A Đại và A Nhị , vạn vạn ngờ cái trách nhiệm thể đổ như .
Đó công thức của Điềm Phẩm Diệu Diệu Ốc của ? Đó là do hai bọn họ bắt chước mà .
Nói thẳng là trộm gà thành còn mất nắm gạo, xảy chuyện còn đổ lên đầu khác.
Ôn Lạc Chỉ bên ngoài mà lộn cả mắt trắng, tên Tiền Tam Nhi thật là vô liêm sỉ.
Tội nghiệt do chính Bán Nhật Nhàn gây mà đổ lên đầu nàng?
"Ta khi nào đưa công thức cho Tiền chưởng quỹ, ?"
Mèo Dịch Truyện
Nàng gạt đám đông bước , Tiền Tam Nhi thấy nàng đột nhiên xuất hiện, mặt lóe lên một tia hoảng loạn lập tức trấn tĩnh .
Tiền Tam Nhi nhẹ nhàng đ.á.n.h hai cái miệng , vội vàng xòa: "Xem cái miệng của , cẩn thận lỡ lời ."
"Ý của là món Song Bì Nãi là theo công thức của nhà Ôn chưởng quỹ."
Hắn đảo mắt láo liên, là theo nhà nàng thì còn hợp lý hơn một chút.
Hôm qua cũng ăn, đau bụng? Người phái giám sát Điềm Phẩm Diệu Diệu Ốc cũng báo bên đó chuyện gì.
Vậy thì chỉ thể trách những tự ăn những thứ khác!
Nếu những cố chấp gây rối, cũng thể kéo con nha đầu lông vàng xuống nước, dù thì ai cũng đừng hòng yên .
Người đàn ông trung niên liền ánh mắt sang Ôn Lạc Chỉ, quả thật chút d.a.o động vì lời của Tiền Tam Nhi.
Ôn Lạc Chỉ lạnh một tiếng: "Tiền chưởng quỹ, chuyện thật là gì , đạo nhái thành xảy chuyện đổ lên đầu ."
"Tiền bạc đều để kiếm, còn tiếng thì gánh ?"
A Đại tiến lên một bước, nhỏ giọng với Tiền Tam Nhi: "Chưởng quỹ, chi bằng cứ bỏ chút bạc để dĩ hòa vi quý ạ."
Hắn thấy đàn ông chỉ vì xót lão nương nhà mà sẽ lớn chuyện, còn những khác cũng vấn đề gì nghiêm trọng, xin một tiếng là .
Chủ tiệm Điềm Phẩm Diệu Diệu Ốc cũng dễ chọc, đến lúc đó đổ thành còn lớn chuyện thì chuyện ăn chắc chắn sẽ càng t.h.ả.m hại hơn.
Tiền Tam Nhi lông mày dựng , chỉ và A Nhị mắng một trận: "Không tại hai cái thứ xa các ngươi ! Ta bỏ nhiều bạc như mời các ngươi đến, mà thứ độc!"
Hắn trông vẻ đau lòng tột độ, dù cũng phủi sạch trách nhiệm cho và cửa tiệm.
A Nhị tại chỗ ngỡ ngàng Tiền Tam Nhi, hình như hiểu vì đau bụng .
Nếu Tiền Tam Nhi chịu thừa nhận lầm và thành tâm xin , hai bọn họ dù đập nồi bán sắt cũng bồi thường bạc cho .
là việc ? Hai bọn họ cũng chỉ theo lời phân phó mà bán thôi, dựa mà xảy chuyện là ông chủ liền ung dung biến mất?
Hắn lớn tiếng với : "Món Song Bì Nãi đó chính là do chúng lời chưởng quỹ dặn dò, tự mua của Điềm Phẩm Diệu Diệu Ốc về nghiên cứu."
"Đáng tiếc hai chúng tự lượng sức , kết quả đồ ăn vấn đề hại khổ , thật sự xin ."
A Nhị cúi gập thật sâu với những trong và ngoài tiệm, những thấy cuối cùng cũng bày tỏ thái độ thì cơn giận cũng dịu phần nào.
"Ngươi chỉ là công, chẳng cũng lời ông chủ , chúng chuyện gì lớn cả, chỉ là các ngươi thể như nữa ."
" ! Đồ ăn của Điềm Phẩm Diệu Diệu Ốc của mà dễ bắt chước như chứ?!"
"Dù thì ông chủ cũng đang ở đây, nếu các ngươi thật sự học thì chi bằng cầu xin cô nương ?"
Đám đông bắt đầu lời tiếng , Tiền Tam Nhi lời bọn họ mà suýt chút nữa thì tức đến ngất .
Hắn còn đang ở đây cơ mà, là do bỏ bạc mời về! Đây là đang dâng cho con nha đầu lông vàng ?!
Lại còn tên A Nhị nữa, thật sự phản , mà chuyện bắt chước Điềm Phẩm Diệu Diệu Ốc điểm tâm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-212-trom-ga-khong-thanh-con-mat-nam-gao.html.]
Nhiều như đang , mặt mũi để ?
Hắn còn kịp phát tác thì đàn ông trung niên chắn mặt , vẻ mặt vốn chất phác, thật thà nay trở nên hung tợn: "Chính là đồ trong tiệm của ngươi hỏng lão nương !"
"Ngươi thừa nhận bồi thường bạc, sẽ báo quan!"
Tiền Tam Nhi nào sợ, ở nha môn hối lộ bạc , e là cái thứ ngu xuẩn còn bước qua ngưỡng cửa đuổi .
Hắn xuống, thản nhiên uống mặt , mùi vị còn chẳng bằng nước miễn phí hôm qua uống ở tiệm bên cạnh.
Vừa nghĩ đến đó là tửu lầu do Ôn Lạc Chỉ mở là thấy tức nghẹn trong lòng, cộng thêm chuyện xảy càng khiến khó chịu hơn.
"Vậy ngươi cứ báo quan , Tiền mỗ phụng bồi đến cùng." Khóe miệng ẩn chứa vẻ châm chọc.
Chỉ là một tên ăn mày nghèo hèn mà cũng đấu với ? Hắn tiền t.h.u.ố.c men đó để bồi thường, nhưng bồi thường chẳng tương đương với việc thừa nhận đồ trong tiệm vấn đề ?
Hắn mới ngu như !
Hắn hiệu bằng mắt cho tên tiểu nhị, tên tiểu nhị liền dẫn theo mấy tên tạp dịch cầm theo đồ nghề đuổi hết những đang đòi công bằng khỏi tiệm.
Trong phòng chỉ còn A Đại, A Nhị và Ôn Lạc Chỉ, Ôn Tử An thì lời Ôn Lạc Chỉ vẫn luôn ở bên ngoài.
Lúc thấy cửa đóng, liền dẫn Lang Bá Thiên xông .
"Gầm gừ! Gầm gừ!"
"Á á á á! Một con ch.ó lớn quá, mau tránh !"
"Ôi chao, mau tránh nó , đừng để cắn!"
Lang Bá Thiên gầm gừ một tiếng, những đang chen chúc ở cửa tự động tản .
Nó lao đến cửa, hai chân mạnh mẽ giơ lên dùng sức vồ một cái, cánh cửa khóa mà nó vồ sập.
Cửa đổ, nó nhanh chóng nhảy , vồ Tiền Tam Nhi từ ghế xuống, cái miệng lớn đầy răng nhọn há chĩa sát cổ .
"Ngươi... đồ súc... súc sinh! Ta... sẽ g.i.ế.c ngươi ăn thịt chó!"
Sợ Lang Bá Thiên đột nhiên c.ắ.n một cái, run rẩy giơ tay che lấy cổ , lớn tiếng gọi A Đại và A Nhị: "Hai ngươi còn mau qua đây lôi cái thứ c.h.ế.t tiệt cho !"
A Đại và A Nhị lời , bắt chước dáng vẻ của mà thản nhiên xuống uống .
Tiền Tam Nhi tức giận tột độ, con ch.ó đang ở cứ Ôn Lạc Chỉ còn vẫy đuôi thì ngay là ch.ó của nàng.
Vốn định mắng nàng, nhưng thở nóng hổi từ cái lưỡi thè của con ch.ó lớn cứ phả mặt khiến còn cái gan đó nữa.
Hắn đầu Ôn Lạc Chỉ: "Ôn chưởng quỹ, Tiền mỗ chẳng qua chỉ mời nàng uống một tách mà thôi, cớ gì chứ?"
Vừa duỗi một ngón tay chỉ Lang Ba Thiên đang đè n.g.ự.c : "Nhanh lên, bảo con súc sinh ... , bảo con ch.ó tránh !"
Lang Ba Thiên là chó, liền nhấc hai chân đạp đạp lên n.g.ự.c , suýt nữa khiến thổ huyết.
"Ngươi mới là chó! Cả nhà ngươi đều là chó!"
Như trút giận, nó đạp thêm hai cái, hừ một tiếng trong mũi mới rời khỏi Tiền Tam Nhi.
Ôn Lạc Chỉ xoa đầu nó: "Ừm, lắm! Lát nữa về tửu lầu sẽ cho ngươi ăn ngỗng , vịt nướng, gà nướng muối!"
Lang Ba Thiên phấn khích xoay tít, Tiền Tam Nhi căm hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng dám thêm lời nào.
Cửa thì hỏng, còn suýt con súc sinh cắn, thật quá đáng!
Ôn Tử An dắt theo và "chó" nhà nghênh ngang rời , Lang Ba Thiên thuận mắt hơn nhiều.
Hai một sói , đàn ông trung niên đang cùng vài khiêng lão nương nhà thì Ôn Lạc Chỉ chặn :
"Đại thúc, lão nhân gia chịu nổi sự xóc nảy thế , thúc cứ đưa bà đến y quán xem hẵng báo quan ."