Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 211: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:42:11
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Lạc Chỉ khẽ lắc đầu: "Ngươi , giúp ngươi gì."
"Đổi là khác thì lục ca của cũng sẽ giúp đỡ, ngươi cần để trong lòng." Nói xong, nàng liền đóng cửa viện .
Lâm Phong nắm chặt khối bạc, khẽ một tiếng, cũng .
Lúc đó chỉ coi là ăn mày, đúng là phiền khác .
Đặt khối bạc lên bậc thềm che cẩn thận, Lâm Phong về phía sơn động.
Lang Bá Thiên bới khe cửa trộm, thấy liền nhảy lên đẩy chốt cửa , vui vẻ ngớ ngẩn tha khối bạc .
"Cho ngươi." Nó đặt khối bạc mặt Ôn Lạc Chỉ, vẫy đuôi.
"Ta cần."
Ôn Lạc Chỉ ghét bỏ khối bạc , ghét bỏ bạc mà là ghét bỏ bạc nước dãi của nó.
Lang Bá Thiên tha khối bạc lên giấu : "Ngươi cần thì cần, tiểu gia đuổi nhiều con mồi xuống núi cho như , thu chút bạc cũng quá đáng ."
Hì hì, đợi đến trấn sẽ lấy bạc mua gà ăn, nó ăn hai con! Không, ba con!
Tối hôm đó nó núi một chuyến, đuổi hai con lợn rừng cái bẫy lớn .
Những cái bẫy nhỏ khác nó tha một ít gà rừng thỏ rừng bỏ , chung bán chắc chắn chỉ bạc mà nó nhận.
Bởi vì ngày mai thể theo Ôn Lạc Chỉ đến trấn chơi đùa nên quá vui mừng, nó vẫy đuôi chạy về nhà mà hề phát hiện phía một đôi mắt vẫn luôn dõi theo nó.
Lâm Phong phát hiện hai con lợn rừng lớn trong cạm bẫy thì suýt chút nữa bật , hai con lớn như đây?
Thu nhặt xong gà rừng thỏ rừng ở những cạm bẫy khác, đổ một lớp mồ hôi mỏng.
"Thì là nó , thảo nào nào cũng nhiều con mồi tự xuống núi đến thế."
Lâm Phong hai xâu gà rừng thỏ rừng lớn, thở phào một xuống tấm đệm cỏ.
Biết hôm nay nên bỏ thêm chút bạc, con ch.ó trắng lớn thật tồi.
Lang Bá Thiên về đến nhà thì hắt xì một cái, ôi chao núi lạnh quá, đến sói cũng đông cứng .
Nó hưng phấn đến mức cả đêm ngủ, trời còn sáng dùng một móng vuốt vỗ tỉnh Ôn Lạc Chỉ.
"Ngươi gì ?!!!!"
Ôn Lạc Chỉ nó vỗ tỉnh, trợn tròn mắt giận dữ, hận thể một cước đá bay nó.
Lang Bá Thiên chút ngượng ngùng dụi dụi mép giường: "Người sợ ngươi dậy muộn đến tửu lâu kịp ... hì hì."
Ôn Lạc Chỉ nhướng mày, khoanh tay giường : "Tửu lâu của nhà , lúc nào thì lúc đó."
Tối hôm qua con ch.ó thối lên cơn gì mà cứ chạy nhảy khắp sân, đừng tưởng nàng !
Lát nữa nàng sẽ kiểm tra một lượt, nếu trong sân chậu hoa nào nó đổ thì hôm nay đừng hòng khỏi cửa!
Lang Bá Thiên đang định vội vã thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa đúng lúc, đó là giọng của Ôn Tử An vọng : "Muội , tỉnh ? Dùng xong bữa sáng là chúng ngay đấy."
Ôn Lạc Chỉ đáp lời một tiếng, Lang Bá Thiên liền từ cửa sổ nhảy vọt , leo lên xe ngựa đợi bọn họ.
Vài dọn dẹp xong lên xe ngựa, vì Lang Bá Thiên ở đó nên hai con ngựa chẳng dám nhúc nhích, hai chân run rẩy ngừng.
"Một con ch.ó thì gì đáng sợ chứ? Xem hai ngươi thể thống gì!"
Ôn Tử An túm lấy đuôi Lang Bá Thiên ném nó trong xe ngựa, hai con ngựa thấy nó còn ở đó mới dám nhấc vó.
"Ngươi mới là chó! Tiểu gia là tuyết lang cao quý!"
Lang Bá Thiên bất mãn gầm gừ, ngựa giật khiến xe ngựa xóc nảy một cái, Ôn Lạc Chỉ liền vỗ bốp một cái lưng nó:
"Nếu còn náo nữa thì cút xuống xe ngựa cho !" Nàng hung dữ cảnh cáo.
Con lang béo ú thật sự là ai nữa , ca ca của nàng là ch.ó thì nàng là gì? Chẳng lẽ cũng là ch.ó ?!
Bị đ.á.n.h một cái, Lang Bá Thiên liền ngoan ngoãn, hừ một tiếng trong mũi, giận dỗi ngủ đệm mềm.
Lát nữa đến trấn , thêm một con gà , nó ăn bốn con!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-211.html.]
Từ xa thấy cửa tiệm Bán Nhật Nhàn hôm nay đông bất thường, Ôn Lạc Chỉ còn tưởng đều đến mua điểm tâm.
Đợi xe ngựa ngang qua cửa tiệm, nàng liền thấy bên trong vọng giọng một đàn ông trung niên đang c.h.ử.i rủa ầm ĩ: "Tiệm nhà các ngươi mà dám bán điểm tâm độc!"
"Lão nương ăn suýt chút nữa thì c.h.ế.t trong nhà xí!"
Ôn Lạc Chỉ nhảy xuống xe ngựa xem náo nhiệt, ở vòng ngoài đám đông, lâu chuyện gì xảy .
Thì đàn ông trung niên hôm qua mua điểm tâm ở tiệm, về nhà cho lão nương ăn xong thì lão bà bắt đầu nôn tháo tả, suýt chút nữa mất nửa cái mạng.
Ôn Lạc Chỉ nhón chân bên trong, liền thấy một cái cáng gỗ đặt đất một lão nhân đó, mặt mày xanh lét trông ủ rũ vô cùng.
Người đàn ông vẫn đang cãi lý đỏ mặt tía tai với tiểu nhị trong tiệm: "Cái Song Bì Nãi của các ngươi độc! Lão nương ăn là tiêu chảy!"
"Các ngươi bồi thường tiền khám bệnh và tiền tẩm bổ cho lão nương !"
Nghe Song Bì Nãi độc, những hôm qua mua Song Bì Nãi trong đám đông đều nhao nhao lên:
"Ta bảo hôm qua về bụng khó chịu mà! Thì là thứ đó độc!"
"Ôi chao, cũng đau bụng đến tận nửa đêm đây !"
"May mà các ngươi còn trẻ khỏe, chứ nếu như lão nương thì e rằng mất nửa cái mạng!"
Mọi đều tức giận vô cùng, tràn tiệm đòi công bằng.
Tiểu nhị thấy nhiều như thì hoảng sợ, hôm qua cũng ăn Song Bì Nãi về cũng đau bụng, còn tưởng là do trời lạnh cảm gió.
Thì là vì cái thứ quỷ quái đó!
A Đại và A Nhị một bên luống cuống tay chân, đồ là do bọn họ , gây họa lớn .
Hai đồng loạt về phía tiểu nhị , bởi vì lúc đó bán thì bọn họ mới !
"Nhìn lão tử gì? Đồ là do hai ngươi !" Hắn chột gầm lên với hai một câu.
Hôm qua chưởng quỹ bán món Song Bì Nãi đó, là vì sợ tiền bán đủ , nhận tiền hoa hồng nên mới bảo bán.
Sao quên mất thứ đó vẫn còn chút vấn đề cơ chứ?!
thì , chẳng vẫn là của hai tên điểm tâm sư ! Lâu như mà vẫn nghiên cứu Tuyết Mị Nương, nếu cũng chẳng đến nỗi vội vàng mà cho bán Song Bì Nãi.
Tiền Tam Nhi vội vàng chạy đến, trong tiệm hỗn loạn cả lên, đập phá đồ đạc, cãi , mà thái dương giật thình thịch.
"Tất cả dừng tay cho !"
Tiểu nhị thấy đến liền chạy nhanh qua lóc kể lể: "Chưởng quỹ, bọn họ ăn Song Bì Nãi ở tiệm chúng đau bụng."
"Người đàn ông còn bắt chúng bồi thường bạc!" Nói chỉ tay về phía đàn ông trung niên đang an ủi lão nương đất.
Tiền Tam Nhi nheo mắt gì, cũng để ý đến những khác.
Người đàn ông trung niên dậy, lặp những lời với tiểu nhị, Tiền Tam Nhi xong liền khẩy.
"Ngươi ăn Song Bì Nãi của nhà mà xảy chuyện?"
Mèo Dịch Truyện
Người đàn ông gật đầu, lấy từ cáng hộp Song Bì Nãi còn thừa từ hôm qua.
Bao bì của Bán Nhật Nhàn và nhãn dán của Bán Nhật Nhàn, điều khiến Tiền Tam Nhi nghẹn họng nên lời.
Người qua thấy nghèo, quần áo vá chằng vá đụp, còn tưởng mua đồ thì hẳn là ăn hết chứ!
Không ngờ những còn thừa nhiều mà bao bì cũng hề hỏng hóc, một cái là ngay là đồ của tiệm bọn .
"Bồi thường bạc cho ! Lão nương thể chịu tội oan uổng như !" Người đàn ông trung niên hằn học .
Mang đồ về, lão nương còn tiếc nỡ ăn, để nhiều như cho , ngờ độc!
Những khác mua Song Bì Nãi cũng nhao nhao đòi công bằng, Tiền Tam Nhi cũng vội mà bắt đầu giở trò vô :
"Các ngươi ăn Song Bì Nãi thì liên quan gì đến Bán Nhật Nhàn của , món điểm tâm vốn dĩ của tiệm chúng !"
Người đàn ông trung niên nhíu mày: "Mua ở tiệm các ngươi mà của các ngươi thì là của ai?"