Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 205: --- Một Chút Cũng Không Đủ…
Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:42:05
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thực đơn hôm nay đưa , Ngân Châu những món ăn từng thấy đó mà vô cùng tò mò, đáng tiếc là đợi đến giữa trưa mới thể thấy.
Đưa xuống lầu, Chu Thâm gặp Ngân Châu còn chút ngượng ngùng.
Sáng sớm ướt , đổi một tính tình e rằng sớm ầm ĩ lên .
“Ta đây, chuyện trách ngươi .”
Ngân Châu bộ dạng ngớ ngẩn của y liền y vẫn còn đang bận tâm, váy khô y còn tự trách cái gì chứ?
“Thâm ca, tiễn cô nương cửa .”
Ôn Lạc Chỉ thấy hai cứ mắt to trừng mắt nhỏ bước , liền hòa giải. Chu Thâm vội vàng đặt việc trong tay xuống, đưa ngoài.
Đợi khi họ dọn dẹp xong tửu lầu và khách bắt đầu đến, hai ba một nhóm cùng , cầm thực đơn gọi món.
“Lão bản, món chân gà hổ bì trông thế nào ? Cho một đĩa!”
“Còn món tiểu xào đầm sen là món gì , cũng cho một phần .”
“Món lẩu cay tê thơm lừng cũng cho một suất.”
...Một bàn thực khách gọi liền mấy món, thấy họ lạ lẫm, Ôn Lạc Chỉ liền qua giải thích cho họ.
Một hồi giải thích xong, mấy hình như cũng hiểu hiểu hiểu, nàng nghĩ bụng vẫn nên một thực đơn hình ảnh, mà còn là nhiều màu sắc nữa.
Như cho dù đến ăn đó là món gì cũng thể thấy hình dáng .
Có những món tên kỳ lạ thực khách dám gọi, những món tên đơn giản gần gũi thì nghĩ ngon nên cũng gọi.
Hôm qua, tiểu mập mạp và lão gia gia đến, chỉ là ở cửa nữa mà ngoan ngoãn ăn ở tầng một.
Vẫn là chiếc bàn ở góc phòng, vẫn ba món như hôm qua, còn gọi thêm hai cái đùi gà.
Tiểu mập mạp mỗi tay một cái đùi gà, Chu Vân thấy họ mang thêm hai cái đùi gà đến.
“Tiểu , đây là món lão bản chúng tặng đó.”
Tiểu mập mạp trông như cái bánh bao trắng, nàng nhịn đưa tay nhéo nhéo má .
“Ối da, đa tạ tiểu cô nương.”
Lão bá về phía quầy thu ngân, Ôn Lạc Chỉ khẽ gật đầu.
Nàng chú ý thấy, lão bá còn dẫn theo một bàn khách khác đến nữa.
Tiểu mập mạp nhảy xuống bàn, chạy đến quầy thu ngân nép Ôn Lạc Chỉ, khiến lão bá sợ hãi đuổi theo kéo về.
Đó là nơi thu ngân, nếu mất thứ gì thì ?!
Mèo Dịch Truyện
Phía còn nhiều rượu như , tiểu tôn tử nhà nghịch ngợm lắm, lỡ vỡ thì .
Tiểu mập mạp trốn phía Ôn Lạc Chỉ, lão bá vô cùng lúng túng nàng.
“Không , cứ ở đây là .”
Ôn Lạc Chỉ kéo chiếc ghế mềm cao , bế tiểu mập mạp lên, vui vẻ đến mức cứ lắc lắc đôi chân nhỏ mũm mĩm.
“Ca ca là Trâu Nhị Sinh ở phủ nha, lát nữa sẽ với ca ca để che chở tỷ tỷ tiên nữ.”
Tiểu mập mạp vỗ vỗ n.g.ự.c nhỏ, khuôn mặt bánh bao còn run run.
Ôn Lạc Chỉ nhướng mày, thì cái tên quan sai đầu phủ nha là ca ca của tiểu mập .
Lão bá trừng mắt tiểu mập mạp vài câu uống rượu của .
Chẳng , tiểu mập mạp miệng còn ngọt, mỗi khi tiễn một thực khách, đó, miệng nhỏ chít chít những lời dễ .
Có vài nam nhân trông vẻ giàu , tâm trạng vui vẻ, tiện tay ném tiền thối cho .
Hắn cũng khách khí, tay nhỏ nhận lấy ôm chặt lòng.
Ôn Lạc Chỉ thầm cảm thán, hai đều lanh lợi cả.
Người lớn việc ở phủ nha thì thể kiếm thêm tiền ở chỗ nàng, đứa nhỏ ghế cao của nàng cũng kiếm một khoản.
Nàng cảm thấy như một cái cây hái tiền ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-205-mot-chut-cung-khong-du.html.]
Lão bá thỉnh thoảng về phía , sợ tiểu tôn tử gây rối, thấy thưởng tiền cũng cảm thấy lạ chút nào.
Đây đầu tiên, đây ăn ở các tửu lầu khác, tiểu mập cũng thích .
Chỉ là từng gặp qua một chủ quán nào hào phóng như Bách Vị Trai .
Hắn ăn xong trả tiền, tiểu mập mạp liền dốc hết bạc trong lòng đặt mặt Ôn Lạc Chỉ:
“Tỷ tỷ tiên nữ, ở nhà đều là và ca ca nuôi ông nội.”
“Tiền cơm trả , bạc dư cho tỷ.”
Tiểu mập mạp nhảy xuống ghế, ngân nga đồng d.a.o chạy cửa chờ lão bá, Ôn Lạc Chỉ quả nhiên lời , thu hết bạc.
Chỉ là bạc dư nàng đặt lên quầy “Bạc dư, dám mặt dày nhận tiền của tiểu oa nhi.”
Lão bá ha hả hai tiếng, đẩy bạc đó “Đợi cô nương cho thêm hai cái đùi gà, cứ coi như gửi ở đó.”
“Ông nội mau thôi! Ta tiểu!”
Tiểu mập mạp ở bên ngoài gọi, lão bá vội vã .
Ôn Lạc Chỉ lấy giấy bút ghi bạc, đợi hai ông cháu đến ăn thì sẽ khấu trừ từ đó.
Không tiểu mập mạp thật sự với Trâu Nhị Sinh , mà trưa nay mấy đến ăn cơm đều khách khí.
Tiền Tam đang trong nhã gian của Bán Nhật Nhàn, mở cửa sổ thì thấy ngay tầng hai của Bách Vị Trai.
Lúc chỗ còn trống, các thực khách ai nấy đều ăn uống vui vẻ.
“Ngon đến thế ư? Từng một như quỷ đói đầu thai, từng ăn món ngon bao giờ !”
Hắn gắp một đũa trứng bắc thảo trộn ớt giã cho miệng, hương vị đó khiến sáng mắt.
Nghe tiểu nhị mang món ăn về món trộn với cơm mới ngon, gắp một đũa trộn với cơm ăn thử, kết quả càng ăn càng thấy đậm đà.
“Ừm, gì ngon chứ...”
Hắn ăn xong một bát cơm, chiếc đĩa trống mà vẫn còn chút thỏa mãn.
Món đó chắc chắn là khẩu vị của nên mới thấy ngon!
Đũa chuyển sang các món khác, Tiền Tam ăn đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.
Trước đây thật sự từng ăn món ngon nào, nha đầu tóc vàng đó quả nhiên hề khoác lác, món ăn ở nhà nàng thật sự ngon.
Tiểu nhị mua thức ăn lên rót cho , thấy đĩa trống thì thăm dò hỏi: “Chưởng quầy, cần gói thêm một suất nữa ?”
“Gói đầu ngươi! Một chút cũng ...”
“...Không đủ! Ta tự sang quán bên cạnh ăn!” Nói xong ném đũa xuống thẳng xuống lầu.
Món ăn nguội , ăn món nóng hổi, chỉ vài món đó chắc chắn bộ của tửu lầu đó.
Hắn xem còn món gì ngon nữa!
Ôn Tử Châu đang ở cửa mời khách, thấy đến liền tủm tỉm đón trong “Tiền lão bản là khách quý đó! Mời theo lên lầu.”
Tiền Tam vốn nghĩ tự tìm một cái bàn ưng ý xuống là , ngờ nơi nhiệt tình như , trực tiếp sắp xếp cho một nhã gian.
Ngồi xuống, uống một ngụm trong chén, hưởng thụ nheo mắt .
Nhìn màu sắc và hương thơm của nước là rẻ, nha đầu tóc vàng thật sự chịu chi tiền.
Cầm lấy thực đơn, càng càng nhíu mày chặt hơn, cuối cùng gọi bốn món một canh.
Món ăn mang lên, hồn vía từng đợt hương thơm quyến rũ mất, cũng chẳng thèm để ý Ôn Tử Châu gì, cầm đũa lên ăn một cách giữ hình tượng.
Các nhã gian khác vẫn còn khách, Ôn Tử Châu lui ngoài cho mang thêm một ấm lên.
Kế bên nhã gian của Tiền Tam chính là một gia đình họ Giang, Giang lão gia đang uống miễn phí mang đến.
Uống xong một chén, Ngân Châu thấy dường như uống đủ, rót thêm một chén.
Hai chén xuống bụng, Giang Triệu Xuyên cảm thấy cả khoan khoái dễ chịu.
Vốn tưởng miễn phí chỉ tác dụng nhuận họng, ngờ xem thường tửu lầu mới mở .