Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 203: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:42:03
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chỉ thích việc

 

Trước cửa là những mảnh pháo đỏ rực, một tiểu oa nhi trắng trẻo bụ bẫm với giọng líu lo, trông ngây thơ đáng yêu và vô cùng vui vẻ.

 

Nghe là miễn phí, qua đường dù thích náo nhiệt cũng chen nếm thử, xem giống như lời đứa bé ở cửa rao .

 

Ôn Lạc Chỉ đứa bé mập mạp chọc nên gì, nàng nhét một chiếc đùi gà lớn tay nó, nhéo nhéo má nó hỏi: “Người lớn nhà ngươi ? Mau cùng tỷ tỷ ăn .”

 

Mèo Dịch Truyện

Người bên ngoài cứ chen chúc trong, lầu lầu đều đông , nàng sợ đứa bé đáng yêu bắt cóc mất.

 

“Cảm ơn tiên nữ lão bản tỷ tỷ, ông nội ở đằng kìa!”

 

Đứa bé mập mạp c.ắ.n đùi gà, ngón tay mũm mĩm chỉ về một ông lão ở tầng một.

 

Ôn Lạc Chỉ theo tay nó, thấy góc đó đang ông lão hôm qua phía .

 

lúc ông trông say khướt và vẻ mặt say sưa, e rằng uống ít .

 

Nàng dắt đứa bé mập mạp nhà, đặt nó cạnh ông lão dặn dò: “Ngươi cứ ngoan ngoãn đây đợi ông nội, đừng chạy lung tung nhé.”

 

Đứa bé mập mạp ngoan ngoãn gật đầu, ghế lắc lắc đôi chân ngắn củn gặm đùi gà của .

 

“Ngon! Ngon! Món ăn ngon! Rượu cũng ngon!”

 

Ông lão ợ một tiếng rượu, chợt nhớ cháu trai còn ở cửa.

 

Ông lảo đảo dậy định ngoài, một bàn tay nhỏ mập mềm mại kéo : “Ông nội, ở đây.”

 

Ông lão phịch xuống, nheo mắt miệng đứa bé: “Đùi gà của ngươi từ ?”

 

Thằng nhóc thối chắc chắn lấy trộm bạc của ông !

 

Tiểu mập mạp lau miệng một cái: “Lão bản cho đó, chính là tỷ tỷ chia bánh kem .”

 

Ông lão hiểu gật đầu, một gọi thêm mấy món ăn, trong lòng thầm nghĩ món ăn ngon, giờ còn giảm nửa giá, lát nữa về sẽ gọi đại tôn tử cũng qua đây.

 

Đợi ăn xong, ông lau miệng trả bạc, dắt tiểu mập mạp về phía huyện nha.

 

Đến cửa vặn là lúc đại tôn tử đang trực ban, ông vài câu vui vẻ xách theo đồ ăn đóng gói rời .

 

Đại tôn tử của ông chính là bắt Trương Nhất Đao và nhận bạc của Ôn Lạc Chỉ năm xưa. Đến giờ tan ca, cùng mấy đến tửu lâu mà ông nội kể.

 

Ngày thường tiết kiệm nhất, nếu ông lão giảm nửa giá thì chẳng thèm đến .

 

Vào đến tửu lâu suýt nữa thì chen , Ôn Tử Châu mắt tinh thấy bọn họ mấy lên lầu hai mở một nhã gian.

 

Trâu Nhị Sinh một gọi bốn món và một canh, thịt rau mùi vị cũng ngon, mấy ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ.

 

Khi tính tiền, Ôn Lạc Chỉ tròn lẻ cho , tổng cộng chỉ tốn một lượng bạc, mấy chia thì càng tốn ít hơn.

 

“Lão bản ăn thật! Làm ăn phát đạt, phát đạt nhé!”

 

Hắn ôm quyền lớn tiếng chúc mừng, khách khí một chút việc tìm thể kiếm bạc !

 

Kiếm bạc liền mua đồ ăn ngon cho , nuôi nó trắng trẻo mập mạp.

 

Ôn Lạc Chỉ cũng khách sáo, đại lượng đáp lễ: “Sau thể thiếu sự che chở của đại ca, đại ca nhớ thường xuyên ghé qua nhé.”

 

Làm ăn mà, quan trọng nhất là nhân mạch, bốn phương tám hướng nàng đều cần, gặp chuyện mới như ruồi đầu mà va loạn.

 

Đừng tưởng đây chỉ là một đầu sỏ huyện nha nhỏ bé, lòng mỗi ngày đến tửu lâu một vòng thì lũ côn đồ cũng dám dễ dàng gây chuyện.

 

“Lần mấy đó cẩn thận trông chừng cho ngươi , cửa hàng bên các ngươi cứ yên tâm ăn.” Trâu Nhị Sinh khẽ .

 

Trâu Nhị Sinh cũng nhận bạc mà việc, bạc nhận nhiều lúc đó nên vẫn nhớ rõ.

 

Ôn Lạc Chỉ ngẩn một chút, nàng suýt chút nữa quên mất mấy tên gà mờ Trương Nhất Đao , tuy đáng ngại nhưng tiểu quỷ là khó đối phó nhất.

 

Nàng xoay lấy từ tủ rượu một vò Nữ Nhi Hồng: “Đại ca thể nể mặt nhận lấy vò rượu ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-203.html.]

Trâu Nhị Sinh vốn chần chừ, hì hì nhận lấy ôm lòng: “Mỗi ngày sẽ sai mấy đến cửa vài vòng, bảo đảm tiểu quỷ nào đến gây rối .”

 

Lão bản chu đáo đến , đương nhiên cũng thể hiện một chút.

 

Đích tiễn mấy cửa, Ôn Lạc Chỉ vội vàng quầy và cùng Ôn Tử Châu tính tiền.

 

Đồ ăn trong bếp căn bản đủ dùng, giữa chừng Ôn Tử An và Tôn Nhị Lang chạy mấy chuyến nữa mới cuối cùng cũng cầm cự cho đến khi bữa trưa kết thúc.

 

Tạ Hòa vung vẩy cánh tay chút đau nhức, Ôn Lạc Chỉ đoạt lấy cái vá tay nàng bảo nàng xuống ghế.

 

“Mẫu cứ nghỉ ngơi , khách bên ngoài còn nhiều nữa, phần còn cứ để lo.” Nói xong, nàng bắt đầu xào nấu.

 

Hậu bếp tổng cộng bốn , ngoại trừ Tạ Hòa thì những khác đều tốn nhiều công sức mới chỉ dạy .

 

Mặc dù mấy họ đều khá thành thạo, nhưng khi Ôn Lạc Chỉ nấu ăn, vẫn cảm thấy còn kém xa.

 

Sau khi xào một bàn đầy các món ăn cho khách, nàng đẩy khỏi nhà bếp. “Ngươi thấy chủ tử tửu lầu nào còn tự tay xào nấu ? Mau ngoài ! Phần còn cứ để mẫu .”

 

Tạ Hòa thấy trán nàng lấm tấm mồ hôi thì vội vàng dậy đẩy nàng ngoài, bảo nàng lên căn phòng ở lầu ba nơi họ vẫn dùng bữa để nghỉ ngơi.

 

Ôn Lạc Chỉ ngoài, ở lầu ba xuống, lầu một và lầu hai quả thật nhỏ. Hôm nay hầu như đều kín bàn, cho dù là nửa giá, e rằng doanh thu cũng tệ.

 

Đêm đến, tiễn vị khách cuối cùng , Ôn Tử Châu vội vàng đóng cửa trượt chân ngã xuống đất.

 

Mệt! Quá mệt ! Y cả ngày thu bạc, tính toán cả ngày trời khiến chân mỏi tay rút gân, vì suốt một ngày mà mặt cũng chút đau nhức.

 

Ôn Lạc Chỉ hoạt động gân cốt một chút, kéo y từ đất dậy, ấn xuống ghế. “Chúng còn tính xem hôm nay rốt cuộc kiếm bao nhiêu bạc. Tam ca đừng đất mà ngủ quên đấy.”

 

cũng thu cả ngày , cũng chẳng thiếu chốc lát . Ôn Tử Châu uống một ngụm đặc, cầm bàn tính lên lách cách gõ.

 

Sau khi tính hai lượt đều cùng một kết quả, y ánh mắt mong chờ của trong phòng, giọng run run : “Chúng… chúng hôm nay tịnh kiếm hai trăm tám mươi tám lượng bạc!”

 

Lời thốt , trong phòng tức thì tĩnh lặng như tờ. Tạ Hòa véo véo cánh tay Ôn Tử Châu, giọng cũng run run: “Ngươi… cái thằng nhóc thối , đang lừa chúng đó chứ?!”

 

Ôn Tử Châu nàng véo đau, nhảy dựng lên trốn lưng Ôn Lạc Chỉ.

 

Y tính xong bàn tính, theo cách dạy mà tính thêm hai lượt. Đều là hai trăm tám mươi tám cả mà! Sao thể sai ?

 

Nếu sai thì cũng là dạy sai! Véo nàng! Véo nàng!

 

Ôn Lạc Chỉ tiến lên, khoác tay Tạ Hòa, vui vẻ : “Tam ca tính đúng ! Bạc đều đếm qua, trừ tiền mua rau cỏ lặt vặt, đúng hai trăm tám mươi tám lượng.”

 

“Một đồng cũng sai !” Nói xong, nàng giơ ngón cái về phía Ôn Tử Châu.

 

Cái tên đây chỉ ăn chơi lười biếng , quả thật là càng ngày càng thông minh. Chỉ cần là chuyện liên quan đến mấy chữ “ ăn”, “kiếm bạc”, đầu óc y xoay chuyển còn nhanh hơn bất kỳ ai.

 

Ôn Tử Châu nàng khen ngợi, giống như một con gà trống chiến thắng kiêu hãnh ngẩng cao đầu.

 

Con tiểu ác nữ mỗi tháng trả cho y mười lượng công tiền cơ bản, còn cả tiền hoa hồng! Coi như nàng lương tâm!

 

Thật thì bạc kiếm đều là của nhà cả, y cần công tiền cũng sẽ việc chăm chỉ!

 

Khổ nỗi quá cần y , cũng chẳng còn cách nào khác!

 

Ôn Lạc Chỉ thấy y gật đầu lắc đầu, liền y đắc ý đến mức bay bổng , trêu chọc y một chút:

 

“Ta thấy Tam ca cũng quá mệt mỏi , ngày mai sẽ mời một vị trướng phòng .”

 

Ôn Tử Châu vốn đang bay bổng trời, tức thì kéo xuống. Y chạy đến lấy lòng, kéo kéo vạt áo nàng: “Mời cái vị trướng phòng nào? Tam ca đây chính là yêu thích công việc !”

 

Bây giờ ngoài tìm việc, công việc nào nhẹ nhàng như cái việc mỗi ngày lách cách bàn tính chứ? Lại còn kiếm nhiều bạc đến thế!

 

Ôn Lạc Chỉ nhướng mày, tên thật sự thỉnh thoảng kéo một chút, nếu ngày thật sự bay mất.

 

Cả nhà dọn dẹp xong xuôi, liền nghỉ ngơi trong căn phòng để trống ở lầu ba.

 

Miếng bánh kem đầu tiên cắt Chu Vân mang về.

 

Chu Thâm nâng miếng bánh trong lòng bàn tay, ngẩn chằm chằm, Chu Vân vỗ một cái đầu: “Ca ca, nếu cứ ăn thì kem mặt sẽ tan chảy mất đó!”

 

 

Loading...