Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 202: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:42:02
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Không cần Trường Sinh Tỏa

 

Hách Liên Trĩ Nhan như thể cãi , đẩy Hạ Vân Thư giục nàng: "Tiểu tỷ tỷ mau đưa Đại tỷ tỷ đến đây!"

 

"Chuyện !" Nói xong nàng khiêu khích nhướng mày về phía Hắc Ảnh.

 

Hắc Ảnh còn cách nào khác, đành về bên cạnh xe ngựa, nhắm mắt .

 

Từ xa một cái cây, một hai nam nhân mặc y phục đen đang nín .

 

Không ngờ Đầu lĩnh cũng lúc chịu thua, hổ là Tiểu tiểu thư!

 

Vài tiếng chim hót vọng đến, hai lập tức nghiêm nghị chằm chằm nhóm hai cô gái .

 

Hà Liên Trĩ Nhan ở bên, Hạ Vân Thư còn sợ hãi bóng đen nữa.

 

Hai tỷ lên xe ngựa, Hạ Vân Sanh kiên quyết chịu chiếc ghế nhỏ, cứ thế tựa một bên.

 

“Đại tỷ tỷ, thật sự ?”

 

Hà Liên Trĩ Nhan thấy sắc mặt nàng phần tái nhợt, nhịn hỏi một . Chiếc ghế nhỏ bỏ trống cũng là bỏ trống, để bệnh nhân thì còn gì bằng.

 

Hạ Vân Sanh khẽ lắc đầu: “Tỷ tỷ nhiều ngày , thêm nữa xương cốt e rằng cũng tan cả .”

 

Hơn nữa, tá túc xe ngựa của phiền , còn chiếc ghế của đứa bé thì còn thể thống gì nữa?

 

Hạ Vân Thư cũng khuyên nàng, ba , hai lớn một nhỏ, trong xe ngựa ríu rít trò chuyện.

 

Bên ngoài trời sáng rõ, bụng Hạ Vân Thư réo ầm ĩ. Hà Liên Trĩ Nhan sang, nàng gượng gạo.

 

“Tiểu , ngươi thử một chút ?”

 

Nàng lấy một miếng bánh cứng đưa qua, Hà Liên Trĩ Nhan bẻ một miếng nhỏ, trả phần còn thừa.

 

Nàng c.ắ.n một miếng, khi nuốt xuống cổ vươn dài như hai dặm đường, khiến Hạ Vân Thư vội vàng mở túi nước đưa cho nàng uống.

 

“Không chứ tiểu ? Cái ... cái c.ắ.n từng miếng nhỏ một mới .”

 

Tốt nhất là bẻ thành miếng cỡ ngón tay cái ăn cùng với nước... Đây cũng là kinh nghiệm mà nàng đúc kết mấy ngày nghiến răng chịu đựng.

 

Uống liền mấy ngụm nước, cái cảm giác như Diêm Vương gia bóp cổ mới tan biến.

 

Chờ đến khi hồn , Hà Liên Trĩ Nhan lộ vẻ đồng tình hai tỷ , đối diện với Hạ Vân Sanh gầy gò thì càng thấy đáng thương hơn.

 

Thật đáng thương, bệnh mà cũng chỉ thể ăn loại bánh cứng , chút giống như chê c.h.ế.t đủ nhanh .

 

Nàng giờ vẫn nhớ rõ cảm giác miếng bánh dính chặt trong cổ họng, như thể c.h.ế.t một .

 

“Các ngươi đừng ăn cái , thứ ngon hơn cái nhiều.”

 

Dưới ánh mắt chăm chú của Hạ Vân Thư, nàng thấy Hà Liên Trĩ Nhan khẽ nhấn phía chiếc ghế nhỏ, chiếc ghế liền lật lên, đó hai cái bọc xách .

 

Mở bọc , bên trong là những gói giấy dầu lớn nhỏ, còn thoang thoảng mùi thơm tỏa .

 

“Tặng tiểu tỷ tỷ hai thanh lương thực ngũ cốc, giòn giòn thơm thơm ngon lắm.”

 

“Cái bánh trứng muối cho đại tỷ tỷ, ngọt ngọt ăn miệng sẽ còn mùi t.h.u.ố.c nữa.”

 

Bàn tay nhỏ của Hà Liên Trĩ Nhan lấy từng món ăn , cuối cùng nhét một đống bánh quy nén mà nàng thích lòng Hạ Vân Thư:

 

“Thứ vuông vuông cho các ca ca chân dài ăn, ăn xong uống nước sẽ nở to trong bụng, một miếng là đủ no cả ngày.”

 

Dưới chiếc ghế nhỏ còn nhiều thứ khác nữa, vì Vân Khởi ca ca thích ăn nên giờ đây thứ là nhiều nhất.

 

Hạ Vân Thư hiếu kỳ sờ sờ những thứ đó, cuối cùng chỉ lấy bánh quy nén, còn đều bỏ cái bọc lớn .

 

“Tỷ tỷ mua cho ngươi cái bánh ngọt , những thứ khác chúng lấy.” Nàng tháo chiếc khóa trường mệnh cổ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-202.html.]

 

Hạ Vân Sanh tiếng chuông khóa trường mệnh rung lên liền Hạ Vân Thư gì.

 

Nàng tự tay tháo cái khóa của đưa tới: “Tiểu , hiện giờ chúng chỉ còn hai thứ quý giá thôi, ngươi cứ giữ lấy .”

 

Hà Liên Trĩ Nhan hai chiếc khóa trường mệnh giống hệt trong lòng bàn tay các nàng, chỉ cầm lên lật qua lật xem một chút trả .

 

Trên đó lượt chữ “Thư” và “Sanh”, cùng một chuỗi bát tự giống như ngày sinh, chắc là nhà tặng khi sinh ? Nàng thể nhận.

 

Nàng lắc lắc cái đầu nhỏ, trả hai chiếc khóa trường mệnh cho các nàng: “Đây là do cha và các ngươi tặng đúng , thể nhận.”

 

Hai tỷ , gì. Quả thật đây là thứ mà cha cho các nàng khi mới sinh, nhiều năm như vẫn từng rời .

 

“Ta tặng cho các ngươi là vì coi các ngươi là bạn, thường cho .”

 

“Cùng lắm thì hôm nào đến nhà các ngươi chơi, các ngươi cứ để ăn bù .”

 

Hà Liên Trĩ Nhan nhe hàm răng sữa, nhét những thứ đồ ăn khác tay các nàng.

 

“Các ngươi mau ăn , ngủ , khẽ thôi nhé, nếu tỉnh dậy là sẽ tức giận đấy.”

 

Nàng xong liền thẳng cẳng xuống chiếc ghế nhỏ. Tối qua Hà Liên Việt và Cố Vân Khởi ở bên cạnh nàng, nàng vẫn chút sợ hãi, nên cả đêm đều trợn mắt thao láo.

 

Ban ngày thả lỏng, cơn buồn ngủ liền ập đến, lúc nàng cũng chẳng còn tâm trạng để chơi đùa nữa.

 

Hai tỷ cũng phát chút tiếng động nào, Hạ Vân Thư nhẹ nhàng tựa vai Hạ Vân Sanh, thỉnh thoảng kéo chiếc chăn mỏng Hà Liên Trĩ Nhan đạp .

 

Trong xe nhất thời yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng hít thở khe khẽ. Bóng đen từ khe hở , thấy cả hai lớn một nhỏ đều đang nhắm mắt.

 

Bên cạnh thêm một , Ám Nhất liếc bên trong, gật đầu với : “Lão đại, tạm thời phát hiện vấn đề gì, nghỉ ngơi một chút ?”

 

Bóng đen lắc đầu bảo y tiếp tục canh chừng, còn bản nghỉ ngơi cũng thôi.

 

So với những lúc liều mạng đây, việc chẳng khác gì trò chơi trẻ con.

 

Hà Liên Trĩ Nhan lúc thì sấp, lúc thì ngửa, lâu liền chìm giấc mộng.

 

Trong mơ, nàng ở trong một căn phòng lớn, tay trái cầm đùi gà rán, tay cầm bánh ngọt nhỏ, ăn ngon lành đến mức chẳng thể tả .

 

“Hì hì, ngon quá ngon quá, Lạc Chỉ tỷ tỷ thật hì hì.”

 

Nước dãi của nàng chảy xuống gối, Hạ Vân Thư mơ màng lấy khăn tay của lau cho nàng.

 

Ôn Lạc Chỉ trong tửu lâu cũng đang nghĩ về nàng. Bởi vì chiếc bánh kem khai trương là do nàng phụ trách chia, nhát d.a.o đầu tiên xuống nàng cắt trúng một con búp bê.

 

Con búp bê đó giữa một đống nguyên bảo, hồng hào non nớt đáng yêu hệt như Hà Liên Trĩ Nhan.

 

44. Đại Nha và Nhị Nha càng ngày càng giỏi, thể đáng yêu đến , hôm nay trở về nên thưởng cho các nàng thế nào đây? Nàng đĩa bánh chút xuất thần.

 

“Tiểu lão bản, đang nghĩ gì ?! Mọi chằm chằm chiếc bánh lớn hoa hoè từ lâu đó!”

 

“Phải đó, cho chúng nếm thử chứ! Chia chút tài vận cho chúng !”

 

Mọi đùa, bọn họ thường xuyên ghé tiệm bên học viện, lão bản còn giảm giá cho họ, hôm nay đặc biệt đến ủng hộ thì giúp náo nhiệt một chút.

 

Ôn Lạc Chỉ , thoăn thoắt dùng d.a.o cắt chiếc bánh đó. Sau khi chia thành từng miếng nhỏ, nàng chỉ cái bát bàn tròn lớn: “Chia ! Mọi lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu!”

 

Mèo Dịch Truyện

Ban đầu chỉ một chiếc bánh, nàng thấy trong tửu lâu càng ngày càng đông nên vội vàng về thêm một chiếc đơn giản nữa, đảm bảo mỗi đến đều thể ăn .

 

Mọi chen chúc xô đẩy , nhưng may mắn là đều nếm món ăn.

 

“Cái bánh mới ngon chứ! May mà hôm qua vị tiểu sư phụ nên đến đây, nếu thì ăn !”

 

Ông lão hôm qua hôm nay đặc biệt dẫn cháu trai đến, tiểu gia hỏa ở cửa ăn bánh kem dính đầy miệng.

 

“Đồ của lão bản ngon quá, các chú các thím mau đến đây !”

 

 

Loading...