Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê - Chương 94
Cập nhật lúc: 2024-09-02 20:12:31
Lượt xem: 45
“Toàn thể cái lũ rác rưởi chú ý! Toàn thể lũ rác rưởi chú ý! Bánh bao đậu Dương Trừng…”
Những câu nói giống nhau vang dội trên khắp bãi tập những ba lần, giọng điệu như muốn ăn tươi nuốt sống của cái người đứng sau loa khiến Tạ Ninh bất giác rụt lại nửa bước. Kết quả là cái loa ầm một tiếng, phát cái thông báo còn khẩn trương hơn.
“Vãi b**p! Bánh bao đậu sợ rồi! Lớp 3/2, lớp 3/2, lớp 3/2 rẽ trái! Ba mươi sáu thằng vứt đi đang đợi mày đấy! Chào mừng bạn học mới nhé!”
Tạ Ninh: “…”
Ai dám vào nữa hả!
Được tha hồ xài loa của trường à?! Bánh bao đậu là cái gì? Bao cát chịu đòn chắc?!
Nhắc đến Nam Cao, sự xuất hiện làm nền cho Dương Trừng, cảnh tượng thực tế trong sách gốc được đắp nặn bởi rất nhiều tính từ còn phóng đại hơn gấp mười lần so với những gì mà Tạ Ninh tưởng tượng.
Tòa nhà dạy học rách nát cũ kỹ, bàn ghế chất đống ngổn ngang ở góc sân tập, khắp trên tường và cả cổng trường có thể thấy được mấy hình vẽ bậy, ngay cả ngôi nhà ma ở khu vui chơi mấy hôm trước trông còn quy củ hơn cái tòa dạy học này.
Mà cậu, bởi vì chưa nhận được đồng phục Nam Cao, cho nên bộ đồng phục tinh tế gọn gàng của Dương Trừng cậu đang mặc trên người lúc này có vẻ như rất không phù hợp với điều kiện nơi đây, hệt như một con thỏ ăn cỏ sắp trà trộn vào một bầy sói ăn thịt vậy.
Cố Tử Chân nói sẽ có người đón cậu, nhưng ngoại trừ cái mặt quỷ siêu to trên cổng trường ra thì đến một bóng người thôi Tạ Ninh cũng còn chẳng thấy đây, chả nhẽ cái gọi là ‘tiếp đón’ chính là cái loa to oang oang không ngớt kia.
“Bánh bao đậu! Mau vào tham quan bãi rác đi chứ! Dương Trừng gọi thế còn gì ha ha ha!”
Kiểu tính cách dám tự giễu mình như (người đứng sau) cái loa to này, sẽ không thể tìm thấy nổi ở Dương Trừng vốn mắt cao hơn đầu. Trên sách nói không sai, Nam Cao và Dương Trừng hoàn toàn là hai thế giới, có lẽ là để thể hiện hai khung cảnh vườn trường khác biệt, mà ngay cả học sinh trong khuôn viên trường cũng thiết lập thành hai thái cực.
hongduala9
Nam Cao trông có vẻ nguy hiểm, đối với Tạ Ninh mà nói, điều đó tốt hơn gấp trăm lần so với việc bị mắc kẹt trong cốt truyện hỗn loạn xung quanh nhân vật chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-94.html.]
Sau khi chờ đợi một tuần này, cậu đã liên hệ với trường học mới, và sau khi trở lại Dương Trừng, cậu có thể trực tiếp làm thủ tục chuyển trường, hai người sẽ gần như không có tiếp xúc.
Người trong loa đã báo vị trí lớp 3/2, Tạ Ninh siết chặt quai cặp, sống c.h.ế.t mặc bay mà bước vào Nam Cao.
…
Nguyên tác đã từng đề cập qua, Nam Cao là trường công.
Bởi vì học phí cực rẻ, ngưỡng đầu vào lại thấp, nên học sinh lai tạp rất nhiều, không phải toàn là côn đồ cắc ké hay học sinh gia cảnh nghèo khó, ngay cả một số con nhà giàu có thể vào Dương Trừng nhưng vẫn nhất quyết muốn vào Nam Cao.
Môi trường bên trong trường học cũng gần giống như bên ngoài, hình như là một dãy nhà cũ xây dựng đã nhiều năm, những bức tường trắng ban đầu ở hành lang đã chuyển sang màu vàng, một số góc thậm chí cả tường cũng bị bong tróc những mảng lớn.
Giống như Dương Trừng, các lớp học và hành lang của Nam Cao có một dãy cửa sổ kính trên tường, chỉ có điều cửa sổ của Dương Trừng thì sạch sẽ sáng sủa, còn trên cửa sổ Nam Cao lại dán đầy hình dán kỳ quái và mấy hình nguệch ngoạc vẽ bằng bút dạ.
Trên cửa sổ của một lớp học nào đó ở tầng bốn, thậm chí Tạ Ninh còn trông thấy một tờ tuyên chiến.
Mảnh giấy đỏ to cỡ quyển sách, mặt trên viết ba chữ tuyên chiến lớn, nếu không phải cậu có thị lực tốt, suýt thì không nhìn thấy dòng chữ bé như con kiến bên dưới góc phải – gửi Mạnh Kỳ Cửu, khu rừng sau sân tập, cuộc chiến trùm trường, không đến làm chó!
…Xem ra so với Dương Trừng, Nam Cao chưa tiếp xúc với danh lợi này kia vẫn ‘trẻ con’ hơn một chút.
Vị trí lớp 3/2 rất dễ tìm, cửa sổ trong lớp bọn họ hiếm khi không lộn xộn, cũng bởi vậy mà học sinh trong lớp nhấc mắt lên cái là có thể nhìn thấy cảnh tượng ngoài hành lang.
Khi Tạ Ninh ngẩng đầu lên tìm lớp học, lúc đi qua cửa sổ kính lớp 2, một tiếng “mẹ kiếp” vang dội cả phòng học khiến cậu giật thót mình một cái.