Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-05-08 12:37:40
Lượt xem: 203

“Cút mẹ mày đi! Thiếu anh Mạnh, hôm nay bố không rảnh nói với mày.”

Thiếu niên ở độ mười bảy, mười tám tuổi đúng là thời điểm khí thịnh, châm một ngọn lửa nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến một hồi chiến hỏa, cứ mày một lời tao một câu mắng qua mắng lại.

Đoàn Lăng, nhân vật trung tâm của chiến trường đã mất kiên nhẫn mà “shh” một tiếng, thanh âm không lớn nhưng ngăn được hai bên đang khắc khẩu.

Tên tóc đỏ đứng đầu bên Nam Cao ngừng một chút, mềm giọng xuống nói: “Đoạn Lăng, Tiểu Mạo đã ba ngày không nói chuyện rồi, chúng tôi tới lần này cũng không phải muốn làm phiền cậu, cậu bình thường thấy nó chướng mắt nhưng đâu cần phải đ.â.m chọc nó?”

Quần chúng vây xem giờ mới hiểu rõ nguyên do, Hà Mạn Quyển vừa rồi chửi to nhất cũng ngơ vài giây, sau đó toe toét phá lên cười.

“Há, đây là Mạo-da-chó tự kỷ kìa!”

Cố Tử Chân không biết từ khi nào đã tới gần cũng hơi hơi nhếch khóe miệng: “Chuyện tốt.”

Tiểu Mạo là ai Tạ Ninh không biết, hai người kia vì sao lại đột nhiên vui vẻ cậu cũng không biết, chỉ thấy lưng chợt lạnh, không hiểu sao có loại dự cảm không tốt lắm.

Đoàn Lăng tựa như rất phiền chán với đề tài này: “Liên quan gì, ông đây đã có đối tượng, còn cmn không chịu dứt.”

Những lời này nói ra vô cùng trúc trắc, như thể hắn vì muốn tránh dây dưa với mấy người theo đuổi nên mới tìm bừa một đối tượng.

Đoàn Lăng cùng Tạ Ninh kết giao mới được có mấy ngày, không chỉ người của Nam Cao không biết mà ngay cả đa số học sinh ở cao trung Dương Trừng cũng không hay tin. Bỗng dưng nghe Đoạn Lăng nói vậy, cả cổng trường im lặng cỡ hai giây, nháy mắt nổ tung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-4.html.]

Tóc đỏ ngây ngốc nửa ngày, sau đó nhìn mặt Đoạn Lăng như muốn tìm ra sơ hở, giật mình cười cười.

hongduala9

“Trường hai chúng ta chỉ cách nhau có con phố, không đáng để cậu lừa dối chúng tôi như thế, đi cùng tôi ngó qua Tiểu Mạo một cái, về sau mọi người nước sông không phạm nước giếng.”

“Lừa dối cmm!”

Bóng lưng Đoạn Lăng lung lay, lửa giận ảnh hưởng đến hô hấp của hắn.

Không có lấy một dấu hiệu báo trước, bên tai Tạ Ninh đột nhiên vang lên một tiếng hô tràn đầy sự tức giận.

“Tạ Ninh! Lại đây.”

Thiếu niên mơ hồ quay đầu lại, như thể có người bật ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào khuôn mặt trắng trẻo của Tạ Ninh, khiến cậu ngay lập tức trở thành tâm điểm của hàng chục người.

Đến tận lúc này đây, cậu mới lần đầu tiên nhìn rõ khuôn mặt “bạn trai” của mình.

Nghe thấy tiếng hét, Đoàn Lăng nghiêng đầu liếc mắt qua Hà Mạn Quyển một cái, ánh mắt khẽ di chuyển nhìn đến Tạ Ninh đang bị giữ chặt.

Tóc đỏ đối diện thấy người vừa nói, khí thế đang héo hon lập tức cao lên ba thước: “Hà Mạn Quyển thằng ch.ó nhà mày, lần trước bị đánh nhẹ quá đúng không? Lần sau bố đây đánh gãy chân chó của mày!”

“Cười chết, hôm nay xích chó của Mạnh gia bị lỏng nên để mày thoát ra hả?”

Loading...