XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 93
Cập nhật lúc: 2024-09-22 17:51:55
Lượt xem: 25
Phi Bạch ngồi ở đuôi kiếm, vắt chân, vui vẻ thu hết cảnh trời biển vào trong mắt, hắn híp mắt, biểu cảm mơ hồ có chút sung sướng: “Kiếm chủ, ngươi ngự kiếm phi thiên lại không dùng bản mệnh kiếm, còn muốn dùng thanh kiếm nào? Huống hồ, ngươi làm gì với bản thể cũng không ảnh hưởng tới kiếm linh ta.”
Kỳ Niệm Nhất tức khắc cảm nhận được phiền não của phụ hoàng nàng.
“Thật sự không cảm nhận được sao?” Nàng hơi kinh ngạc, mũi chân nhẹ nhàng trượt qua trượt lại trên thân kiếm của Phi Bạch, “Ta còn tưởng giữa kiếm linh và bản thể có cảm ứng.”
Mũi chân nàng ma sát qua lại, còn ngứa hơn lúc trước nàng dùng tay vuốt ve thân kiếm.
Phi Bạch cố chịu sự ngứa ngáy tê dại toàn thân, nghiêm trang nói: “Không hề, ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Trên đường trở về, trời đổ mưa phùn.
Trên mặt biển, dù là mưa nhỏ nhưng trời cũng sầm xuống rất nhanh.
Mây đen che lấp mặt trời, gió biển biến thành gió lạnh.
Kỳ Niệm Nhất sờ da gà da vịt không kiềm được nổi lên: “Ta luôn cảm thấy những ngày như thế này rất thích hợp ám sát.”
Trong mưa, trên biển.
Cố Diệp Phi
Nếu gọn gàng lưu loát một chiêu mất mạng, t.h.i t.h.ể rơi vào trong biển, ngay cả dấu vết cũng không còn.
Phi Bạch giơ tay áo hứng nước mưa chơi: “Kiếm chủ cẩn thận nói bậy thành sự thật đó, vậy thì không tốt…”
Hắn còn chưa nói xong, ánh mắt đã trầm xuống.
Gần như đồng thời, Kỳ Niệm Nhất đạp lên lưỡi kiếm, nghiêng người bước trên thân kiếm hai bước, xoay tay lại nắm lấy chuôi kiếm, vội vàng ngẩng đầu.
Mũi tên lạnh lẽo và sắc bén trong nháy mắt xuyên qua mái tóc của nàng, bốn mũi tên đồng thời b.ắ.n ra, vừa vặn chặn đứng mọi đường lui của nàng.
Nếu nàng không tránh kịp thời, mũi tên chắc đã trúng tay và chân nàng rồi.
Nó hoàn toàn đủ để loại bỏ khả năng di chuyển của nàng.
Phi Bạch lơ lửng giữa không trung, quay lưng lại với nàng, phòng thủ trước đòn tấn công từ phía đối phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-93.html.]
Đồng thời bất đắc dĩ thở dài: “Kiếm chủ, ta có nên khen ngươi lời nói ra chắc chắn linh nghiệm không?”
Kỳ Niệm Nhất mày giật giật: “Cái đó thì không cần!”
Lông tóc trên người nàng dựng đứng, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm chưa từng có.
Đây là cảm giác áp lực chưa từng cảm nhận được ngay cả trong trận chiến vượt cấp đánh với Nguyên Anh ở Vô Vọng Hải.
Biển cả rộng lớn, bao la ngàn dặm, mênh m.ô.n.g vô bờ.
Ngay cả Thiên Nhãn cũng không tìm thấy tung tích của kẻ tấn công.
Kỳ Niệm Nhất hít một hơi thật sâu, chậm rãi nắm chặt Phi Bạch, trái tim đập loạn xạ.
Hóa Thần cảnh.
Không ngờ lại là Hóa Thần cảnh.
Nếu dùng ngôn ngữ đơn giản để hình dung các cấp độ khác nhau của từng giai đoạn tu tiên, vậy Luyện Khí cảnh là mầm non, Trúc Cơ cảnh là tiểu học, Kim Đan cảnh là cấp hai, Nguyên Anh cảnh là cấp ba. Nhưng Hóa Thần cảnh lại không phải đại học chuyên ngành các loại, mà là nghiên cứu sinh, tiến sĩ.
Người đời dùng câu ‘dưới Hóa Thần đều là kiến hôi' để hình dung khoảng cách cực lớn giữa Nguyên Anh và Hóa Thần, đủ để thấy được Hóa Thần thực sự mạnh cỡ nào.
Nghe nói tu sĩ Hóa Thần cảnh trong thiên hạ không tới một ngàn người, Kỳ Niệm Nhất cũng không biết số liệu này từ đâu mà đến, có đáng tin hay không.
Chưa Hóa Thần không tới vực sâu, đây là điều tất cả người tu hành đều tuân thủ.
Mỗi một tu sĩ sau khi vượt qua lôi kiếp Hóa Thần cảnh, nhất định sẽ trở thành một thành viên của Thần Cơ, thay phiên chấp hành nhiệm vụ canh giữ Thâm Uyên, không có ngoại lệ.
Nếu như trốn tránh trách nhiệm này, sẽ bị tất cả tu sĩ Hóa Thần cảnh đuổi g.i.ế.c đến c.h.ế.t mới thôi.
Bởi vậy, người ngoài rất khó nhìn thấy tu sĩ Hóa Thần cảnh.
Dù Đại sư huynh và Nhị sư huynh của Kỳ Niệm Nhất đều là Hóa Thần cảnh, nhưng trước đây tu vi của nàng quá thấp, hơn nữa nàng cũng không có kinh nghiệm giao thủ với Hoá Thần cảnh.
Lần này, là lần đầu tiên nàng đối chiến với Hóa Thần.