XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 86
Cập nhật lúc: 2024-09-22 17:49:59
Lượt xem: 20
Kỳ Niệm Nhất không trả lời câu hỏi của bọn họ, nàng xuất thần, ngây người nhìn về phía mặt trăng không biết là đang nghĩ gì.
Dịch Thừa An cẩn thận lắng nghe một lúc rồi an ủi Vân Nương: “Đừng lo lắng, không có thú triều đâu.”
Chưa dứt lời, hắn nhìn thấy Kỳ Niệm Nhất nâng kiếm bay lên không trung, động tác nhanh đến mức ngay cả hắn cũng không kịp ngăn cản.
Nhiệt độ trên cao rất thấp, Kỳ Niệm Nhất không thể nghe thấy gì ngoại trừ nhịp tim của chính nàng và giọng nói của Phi Bạch.
Lúc này, trong lòng nàng có một trực giác kỳ lạ.
Nàng cảm thấy trăng m.á.u này dường như có thể c.h.é.m xuống.
Cố Diệp Phi
Thật không may là, trực giác của nàng luôn chính xác.
Nàng nhấc kiếm lên, ánh mắt sắc bén hơn bao giờ hết.
“Có vẻ như kiếm chủ của ta muốn làm điều gì đó kinh thiên động địa.”
Phi Bạch vẫn lơ lửng đằng sau nàng, hắn sắp được chứng kiến một chuyện đại nghịch bất đạo, thế nhưng phản ứng vẫn không có gì bất thường, giọng điệu vẫn như trước, thậm chí còn có chút trêu chọc.
“Đúng vậy, ngươi sẽ giúp ta chứ?”
Phi Bạch cười khẽ một tiếng, bay sát lại gần nàng.
Kỳ Niệm Nhất nhìn bàn tay nửa trong suốt của hắn từ phía sau bao bọc lấy tay nàng, hai tay đồng thời nắm lấy chuôi kiếm Phi Bạch, linh lực lành lạnh của hắn lập tức phủ khắp toàn thân, đan xen với linh lực nóng bỏng của nàng.
Kiếm quang chói mắt cắt ngang bầu trời, nhắm thẳng đến trăng m.á.u ở phía xa.
Mọi người ở Vô Vọng Hải lúc này đều nhìn thấy một đạo kiếm ý kinh thiên.
Kỳ Niệm Nhất c.h.é.m liên tiếp bảy đạo kiếm, mỗi một đạo kiếm phong đều chồng lên nhau, càng lên cao càng mạnh dần, khi đến nhát thứ bảy thì lên đến đỉnh điểm.
Vân Nương che miệng không phát ra âm thanh, Dịch Thừa An ngơ ngác nhìn trời, đột nhiên nhớ tới hai trăm năm trước hắn và người đó từng có một trận giao chiến cũng giống như hôm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-86.html.]
Ở nơi mà mọi người không thể nhìn thấy, khí đen âm thầm xuất hiện từ mỗi một tấc đất ở Vô Vọng Hải, khí đen như xúc tu lặng lẽ quấn lấy cơ thể Sở Tư Niên và Tạ Thiên Hành, bản thân bọn họ lại không hay biết gì.
Chỉ cảm thấy vừa nãy đột nhiên chóng mặt trong giây lát.
Ngay sau đó đã thấy động tác rút kiếm c.h.é.m trăng của Kỳ Niệm Nhất.
Khi khí đen lan từ chân lên tận cổ, đáy mắt những người đó lặng lẽ lóe lên một tia sáng đỏ kỳ dị.
Cùng lúc đó, kiếm phong lướt qua, toàn bộ Vô Vọng Hải rung chuyển kịch liệt giống như động đất.
Vân Nương nhanh chóng triệu tập thanh niên trai tráng trong thành lại bảo vệ người già và trẻ em.
Dịch Thừa An ấn chặt vai Vân Nương: “Đừng sợ.”
Vân Nương lo lắng nói: “Ta cảm giác có thứ gì đó khủng khiếp muốn chui ra ngoài.”
Cơn chấn động kéo dài một lúc, kiếm quang lại đến.
Cho dù qua bao lâu đi nữa, những người có mặt sẽ không bao giờ quên được nhát kiếm ngày hôm đó.
Lại càng không thể quên, vào ngày này, có một người đã cố gắng c.h.é.m hạ mặt trăng.
Vào thời điểm kiếm quang chạm vào trăng máu, Kỳ Niệm Nhất nghe thấy một âm thanh răng rắc rõ ràng.
Ở một góc khuất không ai biết, khí đen không ngừng khuếch tán trên người Tạ Thiên Hành và Sở Tư Niên dường như bị thứ gì đó chặn lại, ánh sáng đỏ trong mắt bọn họ nhạt dần, khí đen lan đến cổ thì ngừng di chuyển, nhưng nó vẫn quấn chặt bọn họ không chịu tản đi.
Cùng lúc đó ở Thâm Uyên, lần đầu tiên xảy ra bạo động sau hàng trăm năm.
Tất cả tu sĩ Hóa Thần đang canh gác ở Thâm Uyên suýt chút nữa bị hút vào trong. Sau khi vất vả thoát ra ngoài, sắc mặt mọi người trở nên nghiêm trọng, có người đang muốn liên lạc gọi tiếp viện bên ngoài, nhưng lại bị một bàn tay vươn ra ngăn cản.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy sau lưng là một đạo nhân mặc đạo bào cũ kĩ, lập tức hành lễ: “Bái kiến tiên tôn.”
Cô Sơn đạo nhân khoát tay: “Tất cả lui ra sau.”