Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 80

Cập nhật lúc: 2024-09-22 17:48:03
Lượt xem: 33

Ý chí của thần kiếm, cũng là ý chí của kiếm linh.

Cũng không phải Sở Tư Niên không có cách khiến thần kiếm nhận chủ, mà là kiếm linh không muốn nhận chủ.

Nàng im lặng nhìn Phi Bạch, muốn hỏi hắn, nàng cần làm gì thì hắn mới nguyện ý nhận chủ.

Không nghĩ rằng Phi Bạch đang nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt đó nghiêm túc một cách kỳ lạ.

Sau đó hắn cười với nàng, bay về phía trường kiếm trong tay nàng, thân ảnh lập tức biến mất giữa không trung.

Kỳ Niệm Nhất cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay, sửng sốt trong chốc lát.

Phi Bạch thế nhưng không hề phản kháng mà nhận chủ, dù là linh kiếm bình thường cũng không thuận lợi nhanh như vậy.

Ngay lúc này, bên ngoài mộ binh đột nhiên truyền đến chấn động kịch liệt.

Kỳ Niệm Nhất xoay người nhìn lại, bắt gặp Quỷ Hỏa lờ mờ xuất hiện.

Nàng chưa kịp cất bước đã nghe thấy trong đầu xuất hiện thanh âm trong vắt như suối mát.

“Đi thôi, chúng ta cùng nhau khai chiến.”

……

Toàn bộ đại lục sau khi lâm vào bóng đêm bỗng chốc lại khôi phục như bình thường, có một số tu giả không hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Thương Hoàn, Minh Kính Phong.

Quân cờ trên tay vị chưởng môn có khuôn mặt trẻ tuổi bất chợt dừng lại trên bàn cờ, còn thiếu một chút nữa là có thể hạ xuống.

Nhưng Linh Hư Tử vẫn không buông quân cờ kia xuống, cờ trắng lăn một vòng trên đầu ngón tay hắn, cuối cùng lại bị hắn nhẹ nhàng ném xuống vực sâu vạn trượng ở Thương Hoàn, biến mất không để lại dấu vết.

Linh Hư Tử khép hai tay áo, đứng ở vách núi nhìn phía về phía Vẫn Tinh Phong song song với Minh Kính Phong.

Hắn khẽ thở dài: “Sư huynh à, hy vọng quyết định của huynh là đúng.”

Trung Châu, liên minh tiên đạo.

Ngọc Hoa Thanh chắp tay sau lưng nhìn màn đêm sâu hun hút, sắc mặt cũng trở nên u ám khó coi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-80.html.]

Thiên Cơ Tử đã rời đi, nhưng mục đích Thiên Cơ Tử đến lần này lại khiến lão không thể an lòng.

Cố Diệp Phi

Tiểu cô nương kia cuối cùng vẫn đi tới bước này.

Chủ nhân của thần kiếm thì sao chứ? Lão không cho phép kế hoạch có biến!

Tây Châu, Minh gia.

Lão thái gia Minh gia bế quan ở hậu viện mấy chục năm chưa từng lộ diện, lúc này rốt cuộc mở mắt.

Lão ngồi xếp bằng trên giường đá, khuôn mặt nhăn nheo xám xịt, bộ quần áo xám đơn giản trên người kết hợp với căn phòng tối om, nhìn qua trông chẳng khác nào một pho tượng trầm mặc.

Một lát sau, lão gõ lên giường đá ba cái, chưa tới vài giây gia phó của Minh gia đã tiến vào.

Minh lão thái gia rũ mắt, hờ hững nói: “Nên gọi Lạc Nhi xuất quan rồi.”

Cô Sơn, Vạn Nhận Phong.

Ngón tay của Cô Sơn đạo nhân điểm nhẹ vào lông mày, một lát sau thân ảnh đã biến mất tại chỗ. Nhìn phương hướng, rõ ràng là đi về Thâm Uyên.

Thanh Liên kiếm phái, Lãng Nguyệt Phong.

Vô số vò rượu vứt lăn lốc trên đất, Thanh Liên kiếm tôn lúc này chợt tỉnh táo lại, cười khẽ một tiếng.

“Biết ngay là tiểu tử đó không lấy được thần kiếm.”

Nói xong lại uống một ngụm rượu, trầm mặc một lát mới nhẹ nhàng thở ra.

“Đành vậy, hắn có lấy cũng vô dụng.”

……

Bên trong mộ binh, Tạ Thiên Hành luống cuống tay chân thu hồi Phần Thiên Vân Đồ, còn chưa nghiên cứu được cách dùng Vân Đồ đã nghe một tiếng vang lớn, trong nháy mắt Quỷ Hỏa bay tứ phía.

Lúc này mọi người đều ở trong trận, ảo trận chỉ do một mình Tạ Thiên Hành duy trì, vốn khó có thể kéo dài được lâu, hiện giờ dưới va chạm toàn lực của Đạp Vân Tì Hưu, rốt cuộc không thể duy trì được nữa.

Mắt trận bị phá, trận pháp bị diệt.

Những người bị ảo trận mê hoặc lúc này như vừa tỉnh khỏi mộng, có vài người thấy bản thân trong lúc mơ hồ đã vội vàng lựa chọn linh binh bản mệnh, không khỏi có chút ảo não, còn chưa kịp nổi giận với Tạ Thiên Hành thì đã bị tiếng rống đầy giận dữ của Đạp Vân Tì Hưu hất văng.

Linh lực trong khí hải của Tạ Thiên Hành đều bị Phần Thiên Vân Đồ hấp thu, giờ phút này không có đủ linh lực để ứng phó, hắn trơ mắt nhìn cái miệng khổng lồ của Tì Hưu lao về phía mình, trong nháy mắt thật sự cho rằng mình sắp c.h.ế.t rồi.

Loading...