XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 764
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:40:24
Lượt xem: 10
Tiêu Dao Du lập tức bỏ qua suy nghĩ trong đầu.
Cái giá này còn đắt hơn giá nàng ta bán mình.
Nàng ta chống bả vai Kỳ Niệm Nhất, lén lút nhỏ giọng nói: "Ngươi không có địa vị gì ở sư môn của mình như vậy sao, có mấy câu mà cũng không được nói!"
Kỳ Niệm Nhất nghiêm túc trả lời: "Cần phải làm rõ một chuyện là, từ trước tới nay, người có quyền quyết định ở sư môn chúng ta chỉ có một mình đại sư huynh, đến sư tôn cũng không được tính."
"Còn nữa." Kỳ Niệm Nhất nhướng mày nói: "Ai cho ngươi tự tin là ta sẽ đồng ý cho ngươi ở lại mà không thu tiền thuê?"
Đột nhiên Tiêu Dao Du dẫn lửa chiến lên người Mộ Vãn: "Vậy nếu Tiểu Vãn tới ở thì sao? Ngươi cũng thu tiền thuê hả?"
Mộ Vãn nhìn nàng ta một cái với vẻ cạn lời, không biết tại sao Tiêu Dao Du có thể làm hành động tranh giành tình cảm ấu trĩ này mà không biết chán.
Kỳ Niệm Nhất nói mà không thèm nghĩ ngợi chút nào: "Nàng có thể không cần một cái sân riêng, nàng có thể ở phòng của ta."
Mộ Vãn cười khẽ rồi nói: "Ta không có ý kiến."
Tiêu Dao Du: "Vì sao Tiểu Vãn không cần trả tiền thuê!"
Kỳ Niệm Nhất trêu chọc nói: "Có lẽ là vì nàng đã trả từ rất lâu trước kia rồi chăng."
Mộ Vãn nghe thấy câu trả lời này của nàng, nụ cười hơi nhạt đi một chút, nhìn Kỳ Niệm Nhất với vẻ hơi kinh ngạc, một lát sau mới thu hồi ánh mắt.
Tiêu Dao Du mở to hai mắt nhìn, cắn một ngụm khoai lang đỏ với vẻ phẫn nộ.
Trêu ghẹo một phen, tâm trạng của Kỳ Niệm Nhất khá hơn một chút.
Nàng rũ mắt nhìn ánh lửa bập bùng sáng ngời, hỏi: "Bây giờ tình huống như thế nào rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-764.html.]
Tiêu Dao Du: "Ngươi muốn hỏi về phương diện nào?"
Kỳ Niệm Nhất xoa mi tâm, nhỏ giọng nói: "Tất cả."
Giọng của Tiêu Dao Du điềm đạm lại, nhẹ nhàng nói ra từng chuyện.
"Ngọc Hoa Thanh đã chết, Ngọc Sanh Hàn bị thương nặng, trong Tiên Minh rối loạn cả lên, bảy ngày qua đã có rất nhiều người rời khỏi Tiên Minh."
Cũng may bốn ngày sau trận chiến đó, Ngọc Sanh Hàn đã tỉnh lại, cùng ổn định lại tình hình của Tiên Minh với Trang phó minh chủ. Nếu không có gì ngoài dự đoán thì chắc là Ngọc Sanh Hàn sẽ tiếp nhận chức vụ Minh chủ Tiên Minh."
Kỳ Niệm Nhất khẽ ừ một tiếng, lại nghe Tiêu Dao Du nói: "Nhưng còn toàn bộ đại lục thì quay về thời tiết mùa đông một lần nữa chỉ trong một đêm, rất nhiều người bình thường đều không chịu đựng nổi.
Vốn đang vào vụ xuân, toàn bộ mầm mống gieo trồng đều bị c.h.ế.t rét, gần đây các châu các quốc gia các quốc gia đều nghe được dân chúng tố khổ, Dục Triều mở quốc khố để cứu tế, chắc là có thể ráng được, nhưng mà sẽ sống khá gian nan."
Kỳ Niệm Nhất khẽ gật đầu, đây đều là những điều nằm trong dự đoán của nàng.
Thấy nàng không có phản ứng quá lớn, Tiêu Dao Du còn nói: "Ngoài ra còn có chuyện hôm đó ngươi nói rằng... Sẽ không hiến tế ai cả."
Sóng mắt Kỳ Niệm Nhất khẽ nhúc nhích, cuối cùng cũng ngước mắt lên, nhìn chăm chú vào Tiêu Dao Du, chờ nghe kết quả này.
Tiêu Dao Du trầm mặc một lát, cuối cùng lộ ra một nụ cười thật nhạt.
Cố Diệp Phi
"Mọi người... Đều ủng hộ quyết định của ngươi."
Đầu tiên là Kỳ Niệm Nhất giật mình sửng sốt, cuối cùng trong mắt dần sáng lên, vẻ mặt như không thể tin được.
Nàng lẩm bẩm nói: "Đồng ý... dễ dàng như vậy sao?"
Tiêu Dao Du trợn trắng mắt: "Dễ chỗ nào chứ, ngươi có biết trong bảy ngày ngươi hôn mê, các tu sĩ ở các môn các phái trên toàn bộ đại lục đã cãi vã biết bao nhiêu không?"
Tiêu Dao Du bẻ ngón tay bắt đầu đếm: "Ồn ào dữ dội nhất là Tây Châu, đám thế gia ở Tây Châu đó vốn đã không ưa gì nhau, cũng không thể nói là thân quen gì với ngươi, cộng thêm việc sau khi thấy hành vi kháng cự của Ngọc Hoa Thanh, một mực chắc chắn rằng ngươi không muốn hiến tế là vì không muốn chết, sau khi ngươi được đưa về Thương Hoàn thì đám người Tây Châu kia đã suýt đánh tới Thương Hoàn rồi."