XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 761
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:39:40
Lượt xem: 6
Lông mi Kỳ Niệm Nhất run nhẹ, thờ ơ nhìn hắn, sau đó mở môi nói khẽ: "Hai mươi năm yên ổn thì sao?"
"Lại qua hai mươi năm nữa, phái người khác vào, cho đến khi người có dòng m.á.u của Bạch Trạch hoàn toàn c.h.ế.t đi, không còn ai để hiến tế nữa? Chúng ta sẽ làm gì, lục địa này sẽ làm gì? "
Kỳ Niệm Nhất hỏi một cách khoa trương: "Đến lúc đó, ngươi chỉ có thể chờ chết."
Mắt Bùi Hoằng đỏ hoe, không nói nên lời, một hồi mới khó khăn nói: "Cái đó... Cũng là chuyện nhiều năm sau, nếu hiến tế, ít nhất hiện tại chúng ta còn có sống."
Kỳ Niệm Nhất nhẹ nhàng lắc đầu: "Thứ ta thiếu nhất chính là thời gian, mà Thiên Tôn đã cho ta rồi, tu sĩ Đại Thừa Cảnh tự hủy dẫn đến việc năng lực thiên địa đóng băng Thâm Uyên, trễ nhất cũng có thể kiên trì đến lúc ta trở về."
Yến Hoài Phong nhận ra có gì đó không đúng, trầm giọng nói: "Muội trở về là sao, muội tính đi đâu?"
Trong cơ thể Kỳ Niệm Nhất tràn ngập lực lượng Bạch Trạch, đang cố gắng xâm chiếm thần trí của chính nàng.
Nàng cố gắng kiềm nén không để bị ý thức của Bạch Trạch kéo đi, vẫn cố gắng để mình tỉnh táo, nhỏ nhẹ nói: "Đây là ta cách duy nhất để đôi bên cùng thắng mà ta tìm được."
Gom đủ toàn bộ di hài, hồi sinh Bạch Trạch.
"Đến lúc đó, không chỉ là trấn áp mà Thâm Uyên sẽ được giải quyết hoàn toàn."
"Mọi người sẽ không cần lo lỡ như có một ngày, Thâm Uyên sẽ mở rộng, cắn nuốt hết đại lục nữa. Không cần lo lắng tới gần Thâm uyên sẽ bị yêu ma quỷ quái cắn nuốt, không cần thiết phải chiến đấu đến c.h.ế.t ở Thần Cơ sau khi Kiến Long Môn... Tất cả mọi người có thể theo đuổi con đường của mình."
Kỳ Niệm Nhất trầm trọng ngước mắt lên, màu vàng trong đôi mắt ấy còn chói mắt hơn ánh sáng mặt trời vào lúc hoàng hôn.
"Xin hãy cho ta thêm một chút thời gian."
So với ánh mắt kiên định ấy thì giọng nói của nàng lại tràn đầy mỏi mệt.
"Khối di hài cuối cùng của ngươi nằm ở đâu?"
Kỳ Niệm Nhất hỏi thầm trong lòng ý thức mà nàng mang ra khỏi thành Vân Trung kia.
Giọng của Bạch Trạch vang lên trong lòng nàng, cứ như đang than thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-761.html.]
"Yêu Vực."
Lấy được đáp án, Kỳ Niệm Nhất chậm rãi gật đầu.
Trong đầu của nàng, ý thức Bạch Trạch im lặng thật lâu, cuối cùng thở dài và nói: "Ngươi đúng là một nhân loại kỳ quái."
"Có lẽ vĩnh viễn ta cũng không thể hiểu được tình cảm của nhân loại."
Kỳ Niệm Nhất nói khẽ: "Thần Minh, không cần hiểu được cảm tình của nhân loại."
Bản thân nhân loại hiểu được là đủ rồi.
Sau khi Ngọc Hoa Thanh c.h.ế.t thì bí pháp cũng mất hiệu lực, mọi người lại liên hệ được với linh binh bản mạng của mình, công pháp cũng có thể vận chuyển bình thường.
Kỳ Niệm Nhất thu hồi cành đào nhuộm máu, một lần nữa gọi ra Phi Bạch, chỉ cảm thấy cả người kiệt sức, cơn đau lan ra khắp người.
Nàng ngã về phía sau, rơi vào một vòng ôm ấm áp quen thuộc.
Khó có được một lần, nàng tiếp xúc với lực lượng có liên quan đến Bạch Trạch nhưng lại không nằm mơ, mà cả đêm không mộng mị tới tận lúc bình minh.
Kỳ Niệm Nhất không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy mở mắt ra thì nàng đã từ Thâm Uyên về tới phòng trúc nhỏ quen thuộc của mình ở Vẫn Tinh Phong.
Trong phòng trúc nhỏ có một chén thuốc đang được hâm nóng, trên bàn dùng ly trà để đè lên một tờ giấy, viết - tỉnh dậy thì uống thuốc.
Là chữ của Ôn Hoài Du.
Kỳ Niệm Nhất uống hết chén thuốc nóng chỉ trong một hơi, là hương vị đắng chát quen thuộc.
Cố Diệp Phi
Thật ra đây không phải loại thuốc điều trị gì, chỉ dùng để an thần, từ nhỏ đến lớn uống nhiều quá rồi nên nàng thuộc làu được cả phương thuốc.
Nàng ngồi khoanh chân trên giường, cảm nhận tình trạng cơ thể của mình vào lúc này.
Không có gì bất ngờ, mặc dù bị thương không nhẹ ở thành Vân Trung và trên chiến trường Thâm Uyên, nhưng trong khoảng thời gian mà nàng ngủ thì những vết thương lúc trước cũng tự động lành lại rồi.