XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 75
Cập nhật lúc: 2024-09-22 17:46:20
Lượt xem: 31
Nhưng điều kiện tiên quyết là đối tượng bị mắng không phải là hắn.
Nhưng Giang lão là một du hồn không có cơ thể, bám vào cơ thể hắn để sống, thế nên bình thường chỉ có thể mắng hắn để giải sầu.
Giang lão nói với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Uổng cho ngươi được gọi là ngọc báu của Thương Hoàn, nhiều lần bị người ta dùng tu vi đè đầu như thế, không lẽ trong lòng ngươi không tức giận?"
Tạ Thiên Hành lặng thinh.
Biết mình đã chọc vào chỗ đau của hắn, Giang lão cũng tạm dừng lại, sau đó bắt đầu thấm thía giảng giải: "Tiểu Tạ à, cả đời ta hiếm thấy ai có năng khiếu như ngươi, cho dù là thời điểm linh khí sung túc như ngàn năm trước, thì ngươi cũng có thể xem là thiên tài trận pháp số một số hai, ngươi không giống nha đầu kia, mặc dù ta không nhìn thấu được mệnh số của nàng, nhưng lại có thể thấy được khí đen quấn quanh mệnh số đã sắp bao phủ hết người nàng rồi, ngươi thật sự cam lòng để thua một người như vậy sao?"
Tạ Thiên Hành dựa vào thân cây, nhìn không trung với vẻ ngơ ngác.
Hồi lâu sau, hắn mới nói: "Ta không cam lòng thua bất kỳ ai, nhưng nó không liên quan đến chuyện nàng là người như thế nào."
"Vậy tại sao ngươi lại dốc hết tu vi bố trí Tâm Huyết Trận giúp nàng giành lấy thần kiếm?" Giang lão nóng nảy.
Tạ Thiên Hành giơ tay trước mắt che lại ánh mặt trời chói chang, hắn lẩm bẩm như đang nói mớ.
"Chỉ là ta cảm thấy rõ ràng chúng ta là chiến hữu, nếu vì nguyên nhân mệnh số mà không giúp nàng, thế thì hèn hạ quá rồi."
Giang lão chỉ thở dài, cuối cùng để lại một câu: "Tiểu tử nhà ngươi còn ngây thơ quá, mệnh số của ngươi và nàng quấn lấy nhau, bên này giảm bên kia tăng, nếu ngươi không sát phạt quyết đoán chiếm trước tiên cơ thì sẽ bị nàng bỏ xa, cũng không còn đường sống để quay đầu, ngươi tự xem xét lại đi."
Tạ Thiên Hành rũ mắt, trong mắt gió lốc mịt mờ, tâm trạng khó đoán.
Không biết sau bao lâu, cuối cùng hắn cũng chậm rãi cất bước đi về một hướng nào đó.
Giang lão hỏi: "Ngươi tìm được Phần Thiên Vân Đồ rồi à?"
Cố Diệp Phi
Tạ Thiên Hành chỉ ừ một tiếng mà không nói gì thêm, Giang lão nghe thấy thế thì hưng phấn lẩm bẩm, không ngừng nhắc mãi trong khí hải hắn: "Phần Thiên Vân Đồ chính là linh binh bản mệnh của người khai sáng trận pháp - Phong Lan tiên tôn, trận pháp sư sử dụng rất nhiều loại linh binh bản mệnh, nếu ngươi có thể lấy được Phần Thiên Vân Đồ thì chắc chắn thực lực sẽ tăng lên nhiều, chuyến đi Vô Vọng Hải này cũng không lỗ..."
Giang lão sau đó còn nói thêm gì nữa, nhưng Tạ Thiên Hành chẳng nghe vào chữ nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-75.html.]
Hắn cũng không biết mình đã đi bao lâu, hay cắm đầu đào đất bao lâu.
Đúng như lời Tạ Thiên Hành nói, phải đi theo trái tim mới tìm được linh binh bản mệnh, hắn đi theo tâm ý của mình tới nơi này, trực giác nói cho hắn biết Phần Thiên Vân Đồ bị chôn sâu dưới đất.
Hắn cần phải dùng tay đào từng nắm đất.
Mãi đến khi màn trời xuất hiện ánh sao, hai tay Tạ Thiên Hành toàn là máu, hắn chẳng quan tâm lời thúc giục hết lần này tới lần khác của Giang lão trong đầu, mãi đến khi mỏi mệt đến mức chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi tại chỗ, cuối cùng mới cảm nhận được đầu ngón tay chạm vào thứ gì đó mềm mại.
Trong lòng Tạ Thiên Hành vừa động bèn thấy m.á.u bẩn trên đầu ngón tay vô tình cọ vào Vân Đồ, nhưng ngay sau đó đã bị Vân Đồ hấp thu không còn nữa.
Lấy m.á.u làm vật dẫn, khế ước hoàn thành.
Tạ Thiên Hành ôm Vân Đồ mềm mại nóng bỏng, vùi đầu ngã xuống mặt đất, nhìn sao trời vô biên, nặng nề nhắm hai mắt lại.
.....
Cánh hoa nơi này dường như bị vật gì đó nghiền qua, cánh hoa mỏng manh chôn dưới bùn lầy, nát bấy.
Ngọc Sanh Hàn giẫm lên những cánh hoa rơi rụng đầy đất, hắn bước tới.
Lậu Ảnh Xuân treo bên hông hắn, từng ấy năm tới nay vẫn duy trì im lặng.
Có lẽ là vì Bất Dạ Hầu cũng yên tĩnh trở lại.
Có lẽ bên chỗ Kỳ Niệm Nhất đã phát sinh ra việc gì đó.
Mười mấy năm, vì một hôn ước mà hắn từ Thiếu minh chủ Tiên Minh được chú ý, trở thành một vật bồi táng đáng thương.
Kiếm vốn là vũ khí sắc bén, nhưng đối với hắn mà nói cũng là gông xiềng.
Ngọc Sanh Hàn cúi đầu nhìn sang tay phải của mình, đáy mắt hắn lộ ra một màu xanh nhạt, càng khiến đôi mắt trở nên lạnh lùng.
Không một ai biết, đôi bàn tay này từ lúc sinh ra đã được gọi là kiếm cốt tối thượng ngàn năm hiếm gặp.