XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 749
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:27:06
Lượt xem: 3
“Thời gian, địa điểm nàng sinh ra không sai một ly so với kết quả ngươi tiên đoán, năm người bọn ta đều tận mắt nhìn thấy việc này, tại sao bây giờ trong miệng các hạ lại thay đổi lời nói?”
Ngữ khí Ngọc Hoa Thanh được coi là bình tĩnh, nhưng không hiểu sao mọi người lại nghe ra từ trong đó một mùi vị nghiến răng nghiến lợi.
Cố Diệp Phi
Giọng nói Ngọc Hoa Thanh cất cao, nghi ngờ nói: “Nghe nói Thiên Cơ Tử các hạ đối với nha đầu này có chút ưu ái từ lúc Nam Hoa luận đạo, nhưng cho dù tiếc tài như thế nào, các hạ cũng không nên đổi trắng thay đen, lẫn lộn thị phi như thế!”
“Truyền thừa ngàn năm của Quỷ Cốc, dùng thiên mệnh tính thiên cơ đặt làm tên, từ trước đến nay được người tu hành tin phục. Nguyên do của sự tin phục này chính là thiên cơ tuyệt đối không có sự giả dối.”
Chỉ nghe lão nói cũng có thể cảm nhận được tuy rằng bề ngoài hiện tại của Ngọc Hoa Thanh nhìn như bình thản ung dung, trên thực tế lão sắp tức điên rồi.
Ngay cả lời khách khí ngoài mặt cũng không muốn nói nữa, ba chữ ‘Kỳ kiếm chủ’ cũng không kêu mà trực tiếp thốt ra ‘nha đầu này’.
Ngữ khí Ngọc Hoa Thanh hiện giờ còn lạnh lùng hơn so với băng tuyết và gió lạnh trên Thâm Uyên, ánh mắt lão trầm xuống, rất có uy áp: “Thiên Cơ Tử các hạ không nên bởi vì nhất thời mềm lòng mà thiên vị, phá hỏng căn cơ ngàn năm của Quỷ Cốc a.”
Lời trong lời ngoài của Ngọc Hoa Thanh đều ám chỉ Thiên Cơ Tử vì bao che Kỳ Niệm Nhất mà cố ý làm giả trên thước trắc tinh, cuối cùng thay đổi kết quả tiên đoán người gánh vác Thiên Mệnh và áp đặt thân phận này lên người lão.
Thậm chí lão còn ám chỉ, Thiên Cơ Tử làm như thế là bởi vì hai người bọn họ có tư tình.
Ngọc Hoa Thanh nói xong, quay đầu nhìn về phía những người khác bởi vì lão đột nhiên công khai thân phận người gánh vác Thiên Mệnh mà chậm rãi bước đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-749.html.]
Năm đó những người biết chuyện người gánh vác Thiên Mệnh có Mặc Quân Thương Hoàn, Thanh Liên Kiếm Tôn, Cô Sơn Đạo Tôn và lão thái gia Minh gia.
Ngọc Hoa Thanh trầm giọng nói: “Chư vị đều là những người biết chuyện năm đó, hai mươi năm trước, lúc nữ lang này sinh ra đời, năm người chúng ta đồng thời đi đến Tây Kinh, lúc ấy chúng ta còn xảy ra tranh luận vì rốt cục nên xử trí nàng như thế nào.”
Tình hình bây giờ Ngọc Hoa Thanh cũng không thèm che giấu nữa, mà trực tiếp bộc lộ tất cả suy nghĩ năm đó của lão, cố gắng dùng cách này để thoát khỏi thân phận người gánh vác Thiên Mệnh.
“Khi đó ta và Minh lão thái gia đề nghị đưa nàng về Tiên Minh trông coi nghiêm ngặt, đợi nàng lớn lên đến khi tuổi tác và tu vi Thiên Cơ Tử chỉ định, liền đưa nàng đến Thâm Uyên hiến tế.”
Ngọc Hoa Thanh đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Mặc Vô Thư: “Năm đó người không đồng ý ta làm việc như thế không phải là Mặc Quân ngươi sao. Hai mươi năm trước ngươi không muốn ta đưa nàng đi tìm chết, không ngờ tới hai mươi năm sau ngươi càng làm trầm trọng thêm, lôi kéo cả Thiên Cơ Tử diễn một màn kịch như vậy, quả thực là buồn cười.”
Lão chỉ vào chiến trường hoang tàn, khàn giọng nói: “Nhưng ta muốn g.i.ế.c nàng, chẳng lẽ là vì chính ta sao? Nếu có thể, ta cũng không muốn hy sinh bất cứ người nào, nhưng thế cục trước mắt không có chỗ sự ích kỷ.”
Lão lại nhìn thẳng vào mắt Kỳ Niệm Nhất, hơi chắp tay, thấp giọng nói: “Kính xin Kỳ kiếm chủ, lấy đại cục làm trọng.”
Kỳ Niệm Nhất vừa thấy lão diễn xong, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười lãnh đạm.
Nàng khẽ cất bước, chậm rãi tới gần lão, khi chỉ còn cách Ngọc Hoa Thanh ba bước thì dừng lại.
Kỳ Niệm Nhất đánh giá Ngọc Hoa Thanh từ trên xuống dưới hồi lâu, đến nỗi Ngọc Hoa Thanh cũng cảm thấy bản thân lão không ổn, lão cau mày không vui nói: “Kỳ kiếm chủ có ý gì?”
Kỳ Niệm Nhất lạnh nhạt nói: “Không có gì, chỉ là ta rất tò mò, rốt cuộc là người như thế nào mới có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.”