Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 746

Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:26:20
Lượt xem: 1

“Vừa rồi ta đã nghĩ, liệu có phải ta đã quá tự tin, cũng quá lỗ mãng hay không.”

Kỳ Niệm Nhất nhỏ giọng nói: “Ngay cả thần cũng không phải không gì không làm được.”

Nàng lầm bầm lầu bầu, bỗng nhiên cảm thấy trán bị một cái tay ấm áp búng một cái.

Khi ngẩng đầu, ánh mắt sa vào đôi mắt ấm áp và dịu dàng của Vân Dã.

Cố Diệp Phi

Giọng của Vân Dã êm dịu thấm đượm như rượu nguyên chất: “Ngươi không phải loại người sẽ vì chuyện này mà nghi ngờ bản thân.”

Kỳ Niệm Nhất nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải nghi ngờ, trong lòng ta rất rõ, phương hướng ta lựa chọn là chiến thắng lớn nhất mà ta có thể tranh thủ được với thiên mệnh, dù cho nó rất nhỏ bé. Ta kiên định cho rằng ý nghĩ của mình là đúng, ta chỉ có chút không chắc chắn… bản thân có làm được hay không mà thôi.”

Vân Dã khẽ cười nhẹ, cúi người xuống, tay ấn lên vai Kỳ Niệm Nhất: “Sự tồn tại của bản thân ngươi, chính là kỳ tích.”

“Nếu còn không được, không phải còn có ta sao.”

Kỳ Niệm Nhất nhướng mày: “Có ngươi?”

“Đúng vậy.” Vân Dã gật đầu, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn và thoải mái, “Cố gắng làm mọi thứ mà bản thân mình có thể làm, mặc kệ kết quả như thế nào, ít nhất bản thân sẽ không hối hận.”

“Ta đã từng c.h.ế.t một lần rồi, còn có ai thảm hơn ta nữa?”

Biết hắn đang an ủi mình mới lôi chuyện quá khứ ra trêu ghẹo, Kỳ Niệm Nhất vẫn cảm thấy tâm trạng bỗng bình phục hơn chút một cách lạ thường.

Nàng thở hắt ra một hơi, nghe thấy đằng sau truyền tới lời nói đầy chính nghĩa của Ngọc Hoa Thanh.

“Chuyện tới hiện giờ, Thâm Uyên dị động càng ngày càng thường xuyên, dù chúng ta có thêm bao nhiêu nhân lực cũng không thể cứu vãn được, nó sẽ chỉ xuất hiện thảm kịch giống hôm nay mà thôi.”

“Cho dù là thắng, cũng là thắng thảm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-746.html.]

Nghe thấy lão bỗng nói chuyện, Kỳ Niệm Nhất khẽ nhướng mày, trong lòng hơi động, xoay người nhìn lại.

Ngọc Hoa Thanh đứng ở cách đó không xa, nhìn nàng bằng ánh mắt thâm trầm.

“Chắc chư vị đã từng nghe nói, nhiều năm trước, Quỷ Cốc khuy thiên mệnh, suy đoán tương lai, xác định trên đại lục sẽ xuất hiện một người gánh vác Thiên Mệnh tới cứu vớt thế giới, nàng tới vì kiếp số, sinh ra vì cứu vớt thương sinh thiên hạ.”

Ngọc Hoa Thanh bất thình lình nói chuyện, khiến những người có mặt đều cảm thấy có gì đó là lạ.

Các tu sĩ vừa chiến đấu xong đang mỏi mệt không thôi, ngã trái ngã phải dựa vào nhau trên Thần Cơ vân đài, trên người toàn là vết máu.

So với nỗi đau thể xác, tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t đồng đội cũ của mình còn khiến bọn họ khó chấp nhận hơn.

Có một số người ánh mắt dần sáng lên, mong chờ nhìn Ngọc Hoa Thanh: “Nghe lời này của Ngọc minh chủ, chẳng lẽ trên đời này thật sự có người gánh vác Thiên Mệnh tồn tại sao?”

Ngọc Hoa Thanh hơi gật đầu: “Đúng là như thế.”

Bốn chữ này giống như tia lửa rơi trên cỏ khô, lập tức đốt cháy cả đồng cỏ.

Trên bầu trời Thâm Uyên yên tĩnh sau trận chiến, mọi người trở nên hưng phấn rõ rệt.

“Người gánh vác Thiên Mệnh là ai? Nếu người đó thật sự tồn tại, xin người đó cứu chúng ta đi.” Người này thống khổ nói, “Ta không sợ chết, lại sợ phải đích thân g.i.ế.c c.h.ế.t những người đồng đội từng hăng hái chiến đấu với Thâm Uyên.”

“Nghe ý của Ngọc minh chủ, có lẽ đã biết người này là ai?”

“Người gánh vác Thiên Mệnh… chúng ta thật sự có thể được cứu vớt sao?”

Cũng có người còn nghi ngờ về vấn đề này, hỏi: “Người gánh vác Thiên Mệnh là ai, thật sự có thể giải quyết Thâm Uyên sao?”

Bên cạnh hắn, có người giải thích: “Nghe nói, chỉ cần người gánh vác Thiên Mệnh hiến thế bản thân với Thâm Uyên, là có thể trấn áp được Thâm Uyên.”

Cảm xúc của đối phương hạ xuống, cười khổ nói: “Hoá ra chỉ là trấn áp thôi sao?”

Loading...