XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 740
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:24:53
Lượt xem: 10
Nàng nói xong, lại chỉ giống như bản thân đang tự lẩm bẩm, cũng không quay đầu mà lại chạy về phía thác nước ở cạnh Đông Bắc của thành Vân Trung.
Ý thức của chủ nhân bí cảnh đã xuất hiện, hoa Vô Cấu nở rồi.
Thật lâu sau, Bạch Trạch mới nói: “Phi thăng là thật, Thiên Môn cũng là thật.”
“Phi thăng không hoàn mỹ, cũng là phi thăng.”
Kỳ Niệm Nhất chỉ mỉm cười: “Ta xem như ngươi đã chấp nhận giao dịch của ta.”
Sau khi ra ngoài, Kỳ Niệm Nhất mới biết, hoá ra người lúc ấy có được lựa chọn giống nàng, còn có Ngọc Hoa Thanh.
Nếu như người khác bị nàng làm chậm trễ việc phi thăng, có lẽ nàng vẫn sẽ cảm thấy áy náy.
Nhưng người cách phi thăng chỉ còn một bước bị nàng kéo về lại là Ngọc Hoa Thanh.
Trong lòng Kỳ Niệm Nhất chỉ còn thấy vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Hiếm khi nàng cười vui đến vậy, làm những người vây xem đều không hiểu ra sao.
Nhưng mà với những người Nam Cảnh, thấy Thần Tử nhà mình bị đuổi đánh như vậy sao có thể nhẫn nhịn được.
Người Nam Cảnh không quan tâm ngươi là Tiên Minh minh chủ hay là Đại Thừa cảnh tu sĩ, ngươi đụng đến Thần Tử của bọn ta, vậy phải thừa nhận lửa giận của Nam Cảnh.
Vì thế ào ào xông lên.
Trường hợp lại lần nữa trở nên hỗn loạn.
Khi Cung Lăng Châu đang không biết nên phản ứng như thế nào, lại bỗng cảm giác được trong linh thức xuất hiện một ấn ký.
Không chỉ có hắn, trong linh thức của những người tu vi Kiến Long Môn ở đây đều xuất hiện một cái ấn ký y hệt như vậy.
Thần Cơ mật lệnh.
Vân Trung thành yên lặng ẩn vào không trung, không còn tung tích.
Mà ở phía cực Nam của Mạc Bắc Lương Châu, Thâm Uyên lại lần nữa xuất hiện dị động.
Lần động tĩnh này, ngay cả Thần Cơ đã giằng co với Thâm Uyên mấy trăm năm cũng cảm thấy khó giải quyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-740.html.]
Minh lão thái gia một lời thành sấm.
Bên bờ Thâm Uyên, mọi người thấy trên không ở Thâm Uyên xuất hiện bóng người, trong lòng lạnh lẽo.
“Đại sư huynh.”
“Thái sư thúc, còn có... Mạc sư tỷ.”
“Đó là, phu thê Hi Chiếu.”
Trên không trung của Thâm Uyên có bóng người lay động, tất cả bọn họ đều là linh thể nửa trong suốt, toàn thân tản ra sóng quỷ u ám, một loại dự cảm không lành tràn ngập trong không khí, làm người cảm thấy ớn lạnh.
Những người còn sống đứng bên bờ Thâm Uyên, lại nhìn thấy nơi đáng lẽ ra phải xuất hiện những vật ở Thâm Uyên nhìn thấy người thân bằng hữu, sư trưởng đã khuất của bản thân.
Bọn họ từng hy sinh ở Thâm Uyên, không nghĩ tới ngay cả linh hồn của bọn họ cũng biến thành chất dinh dưỡng cho Thâm Uyên, bây giờ còn bị Thâm Uyên sử dụng, tới tấn công nuốt chửng thế giới mà bọn họ từng liều mạng bảo vệ.
Thật nực cười và đáng sợ làm sao.
Nhưng nó lại thật sự xảy ra với bọn họ.
Minh lão thái gia bi thương nói: “Trời không giúp ta, trời không giúp ta mà!”
Giống lời trước đây lão đã nói.
Bọn họ, có thể ra tay với những linh hồn này sao?
Bên bờ Thâm Uyên, Thần Cơ từ trước tới nay anh dũng quyết đoán không sợ hy sinh, trong lòng lần đầu tiên xuất hiện do dự.
Mà trong chiến đấu, do dự là cảm xúc nguy hiểm nhất.
Bọn họ sẽ lui bước, nhưng những linh hồn đã bị Thâm Uyên làm ô nhiễm sẽ không vì kẻ địch lùi bước mà cũng lùi theo.
Trên bầu trời Thâm Uyên, những linh hồn kia ít nhất đều còn giữ lại bảy phần thực lực của bọn họ khi còn sống, thậm chí sau khi đánh tan linh thể của bọn họ, bọn họ còn có thể phân hoá, cuối cùng lại tụ lại biến thành một linh thể càng mạnh mẽ và đáng sợ hơn.
Cứ thế vòng đi vòng lại như vậy, căn bản không thể nào hoàn toàn tiêu diệt được.
Cố Diệp Phi
Yến Hoài Phong hai mắt đỏ bừng, lạnh lùng nói với Thần Cơ lệnh: “Tất cả tỉnh táo lại cho ta! Bọn họ không chết, người c.h.ế.t sẽ là chúng ta!”
Trong số muôn vàn linh hồn, hắn nhìn thấy không ít các tiền bối của Thương Hoàn.