XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 730
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:22:19
Lượt xem: 8
Mọi người không kịp phản ứng, đã thấy Thiên Cơ Tử dùng một chưởng để làm nghẽn linh mạch của mình, dùng cách đột ngột này để cắt đứt mối liên hệ giữa mình và quỹ đạo sao.
Chịu vết thương nặng như thế, trong đầu Thiên Cơ Tử đau như búa bổ, lúc này thất khiếu chảy máu, cả người mềm nhũn rồi ngã ra sau.
Yến Hoài Phong vội vàng đón lấy hắn.
Sau khi lấy lại thăng bằng, Thiên Cơ Tử không thèm quan tâm sức khỏe của mình mà đẩy Yến Hoài Phong ra để tránh chuyện hắn cũng bị ô nhiễm giống mình, rồi sau đó vén quỹ đạo sao rối loạn trước mặt, nhìn thấy hai ngôi sao sáng ngời kia thoát khỏi quỹ đạo ban đầu vì chiến đấu với nhau, đang lơ lửng phía trên những chòm sao trong quỹ đạo sao.
"Cũng may... Khụ, nhờ họa được phúc." Thiên Cơ Tử che miệng mũi lại, giọng nói khàn khàn, từng câu từng chữ đều có m.á.u tươi trào ra, khiến cổ áo của hắn hoàn toàn bị nhuộm đỏ.
"Kiếp phi thăng, thu hút đám ác quỷ ngủ đông ngàn năm bên trong Thâm Uyên, mục đích của chúng cũng là nơi đó."
Tay trái của hắn nắm chặt lấy rào chắn của đài quan sát, kiệt sức dựa vào trên đó, gian nan nói: "Ai cũng không được tới gần ta, còn nữa..."
Hắn nhìn Yến Hoài Phong, trầm giọng nói: "Qũy đạo sao đã hoàn toàn bị nhuộm đen rồi, những thứ đó... Sẽ không cam lòng ngủ đông nữa đâu."
Cố Diệp Phi
"Chuẩn bị chiến tranh rồi."
Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
Nói xong, Thiên Cơ Tử đã hoàn toàn bất tỉnh.
.....
Trong thành Vân Trung, mọi người vẫn còn đang ráng sức chống đỡ trong thiên kiếp như muốn muốn hủy diệt trời đất.
Tiêu Dao Du thống khổ nói: "Thiên kiếp Thiên Thu Tuế là bảy bảy bốn mươi chín đạo thiên lôi, vậy kiếp phi thăng sẽ có bao nhiêu đây! Thiên lôi này có điểm cuối không?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-730.html.]
Giọng nói của nàng ta bị lấn át trong một đạo lôi quang, thiên lôi giống như có ý thức, trực tiếp bổ xuống từ trên cao.
Tiêu Dao Du không dám ngự không phi hành, vậy nên đổi sang một con linh sủng khác của nàng ta, dung hồn với một con bạch hồ ba đuôi.
Sau khi dung hồn thì trên đỉnh đầu nàng ta xuất hiện một đôi tai nhọn có lông, phía sau là ba cái đuôi to màu trắng đang đong đưa, ra sức vỗ xuống đất, nàng ta xoay người khom người tạo thành một độ cong đáng sợ, tránh né những đòn tấn công hiểm hóc của thiên lôi, chỉ cần đầu ngón tay chạm vào lôi quang một chút thôi thì toàn bộ cánh tay trái cũng lập tức tê dại ngay.
Một đạo kiếm quang nhanh chóng xuất hiện ở sau lưng nàng ta, Tiêu Dao Du không thèm chớp mắt, không một chút lo lắng rằng mình sẽ bị kiếm khí ngộ thương.
Trong nháy mắt, Kỳ Niệm Nhất đã nhảy trước người Tiêu Dao Du: "Kiếp phi thăng, có tổng cộng chín chín tám mươi mốt đạo."
Nàng ngẩng đầu, trầm giọng nói: "Chúng ta mới chịu được mười chín đạo thôi."
Vẻ mặt Tiêu Dao Du có thể nói là tuyệt vọng.
Tu vi của những tu sĩ ở đây cũng không thấp, nhưng bọn họ biết rõ nếu chỉ dựa vào trốn thì không thể nào trốn thoát được thiên lôi, hoặc là dùng cơ thể để chịu đựng, hoặc là phản kích, như thế mới được tính là chấm dứt một đạo, chứ nếu cứ trốn mãi thì thiên lôi này sẽ vô cùng vô tận, không có ngày kết thúc.
Nhưng sau khi tập hợp lực lượng của tất cả mọi người trong thành Vân Trung cũng chỉ chịu được mười chín đạo, mới như thế đã khiến bọn họ thấy vô cùng mỏi mệt rồi.
Đạo lôi quang kế tiếp lại giáng xuống lần nữa.
Mà vào lúc này, lần đầu tiên có người bay lên không, chỉ dựa vào sức của riêng mình để đón nhận thiên lôi.
Trên đầu lão là một vùng màu m.á.u đàn tràn ra, ma khí âm lãnh và cuồng bạo đang lan tràn khắp bầu trời thành Vân Trung.
Trên không là lôi vân cuồn cuộn thăm thẳm, còn dưới đất là biển m.á.u lạnh lẽo dính nhớp, màu xanh đậm và màu đỏ thẫm tạo thành sự đối lập thị giác mãnh liệt, khiến người ta thấy cuốn hút.
Không ngờ một mình Ma Tôn có thể gánh được ba đạo thiên lôi.