XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 713
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:18:11
Lượt xem: 10
“Bởi vì thân thể của ta đã bị chia ra, ý thức trở lại thiên địa vạn vật, nhưng thần lực của ta có thể cho mỗi một bộ phận thân thể của ta đều đơn độc tồn tại, cho nên giới này có thần cũng không có thần.”
“Giết ta hoặc là trở thành ta.”
Hắn nhìn Kỳ Niệm Nhất, ánh mắt trống vắng mà bình đạm: “Ngoài cái này ra thì ngươi không có lựa chọn khác.”
Hoang mang trong mắt của hắn chưa tan: “Ngươi là người gần với ta nhất, lại cũng là người kháng cự ta nhất, vì sao?”
Cố Diệp Phi
Kỳ Niệm Nhất cúi đầu nhìn hắn hồi lâu, cười khẽ một tiếng rồi mở miệng nói: “Không phải Văn Thả Ca cũng rất kháng cự ngươi?”
Bạch Trạch dường như nhớ tới nhân loại nhỏ bé thật lâu trước kia, hắn khó hiểu nói: “Hắn nói… trong lòng hắn có nhớ nhung, không muốn làm thần.”
Kỳ Niệm Nhất nhẹ giọng nói: “Ta cũng vậy.”
Đôi mắt của nàng buông xuống, hai đôi mắt màu vàng kim tương tự đối diện một lát, Kỳ Niệm Nhất đột nhiên nói: “Có lẽ, ta còn có lựa chọn thứ ba cũng nói không chừng.”
Bạch Trạch dường như càng thêm mê man.
Tầm mắt của Kỳ Niệm Nhất dọc theo hai mắt của hắn xuống dưới, thấy được sau khi n.g.ự.c của hắn bị mổ lộ ra một lỗ trống.
Thần Minh mất đi trái tim không thể hiểu được cảm tình của nhân loại.
Ngọc Hoa Thanh và Ma Tôn nhìn Kỳ Niệm Nhất với biểu cảm cũng không tốt, đặc biệt sau khi nghe được Bạch Trạch nói vậy thì càng thêm xác nhận suy đoán trong lòng mình.
Bí cảnh này là do thần lực của Bạch Trạch đúc thành.
Hắn khôi phục thế giới của một ngàn năm trước, mượn chân tướng này để khảo nghiệm bọn họ.
Thí Thần hay là trở thành người thừa kế của thần, đáp án rõ ràng như vậy bày ở trước mặt thì còn có thể chọn thế nào, còn có thể có người chọn thế nào.
Sắc mặt của Ngọc Hoa Thanh xanh mét, không nghĩ tới bản thân Kỳ Niệm Nhất không chọn thì thôi, vậy mà lại định trực tiếp xốc bàn cờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-713.html.]
Lúc này hắn đang trong thân thể của Thanh Lưu, chau mày lạnh giọng nói: “Ngươi làm việc chớ nên để cho mọi chuyện không có đường lui.”
Trong giọng nói đã tràn đầy uy hiếp.
Ánh mắt của Bạch Trạch chuyển sang nàng: “Xem ra, bọn họ cũng không muốn theo suy nghĩ của ngươi.”
Kỳ Niệm Nhất cười nói: “Không sao, bọn họ đều có lựa chọn của mình, ta cũng đã đưa ra lựa chọn của mình.”
Tay của nàng chạm vào lòng n.g.ự.c trống rỗng của Bạch Trạch, không có dừng ở chỗ thật.
Nhưng vào lúc này, trong bức tường ánh sáng bên kia sông của bọn họ lại xuất hiện không ít người.
Kỳ Niệm Nhất quay đầu lại nhìn lại thấy không ít người quen, đều là bạn bè kết giao ở Nam Cảnh, còn có đám người Tiêu Dao Du không thể tiến vào lúc trước cũng đều từ chùm tia sáng kia tiến vào nơi khảo nghiệm do Bạch Trạch thiết lập riêng này.
Trong mắt nàng có chút ngạc nhiên, nghĩ đến vẻ mặt thần bí của Thượng Quan Hi lúc trước thì lại cảm thấy không ngạc nhiên.
Tiêu Dao Du và Mộ Vãn gật gật đầu với nàng trước, sau khi xác nhận đối phương đều an toàn, ngay sau đó đã bị một màn trước mắt này làm cho chấn động.
Mộ Vãn cau mày: “… Đây là có chuyện gì.”
Mọi người ở Nam Cảnh nhìn một màn quen thuộc đã từng xuất hiện trong mộng này, trước mắt có một trận choáng váng.
Hiện thực không muốn đối mặt rồi lại không thể không đối mặt bày ở trước mặt bọn họ.
Lúc Tống Chi Hàng và Nhiễm Chước ở bờ sông bên kia nhìn thấy tổ tiên phi thăng từng xuất hiện ở nhà mình thì vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Kỳ Niệm Nhất nhẹ giọng nói với Bạch Trạch: “Tiếp tục khảo nghiệm của ngài đi.”
Nếu câu hỏi đầu tiên là hiện thực vốn có, vậy chắc là còn chưa kết thúc.
Kế tiếp, năm người bên bờ sông kia lại bị đưa về bờ sông bên này, bọn họ nhìn thấy lịch sử chân chính, không có ai thu tay lại, cũng không ai có thể ngăn cản.
Bạch Trạch bị chặt xác, lấy m.á.u rót vào trong cơ thể của nhân loại, tất cả mọi người của Nam Cảnh từng thấy một màn này.