XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 710
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:17:26
Lượt xem: 11
Lời nói của Bạch Trạch lúc mới vào bí cảnh vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Trả lời ba câu hỏi và nhận truyền thừa của hắn.
Đây chính là truyền thừa của một vị thần.
Ai có thể không động tâm.
Nhưng... câu hỏi ở đâu?
Kỳ Niệm Nhất vẫn không nói gì từ khi một màn này diễn ra.
Cảnh tượng này nàng đã xem qua không dưới một lần, nhưng mỗi lần xem lại, lòng nàng vẫn chấn động.
Kỳ Niệm Nhất nhíu mày và ấn vào lồng ngực, nàng cảm thấy trái tim bắt đầu nóng lên, thậm chí đau âm ỉ.
Máu theo trái tim nóng bỏng chảy dọc cơ thể nàng, khiến m.á.u toàn thân nàng xao động.
“Niệm Nhất, nàng rất bất an.”
Giọng nói của Vân Dã giống như một liều thuốc an thần, khiến nàng miễn cưỡng giữ được ý thức tỉnh táo.
Sau bức tường ánh sáng, chỉ có năm người bọn họ.
Nàng hơi nghiêng đầu nhìn về phía Ngọc Hoa Thanh.
Nhạy bén phát hiện Ngọc Hoa Thanh lúc này cũng vô cùng an tĩnh, dường như đang thất thần, giống như linh hồn không ở trong cơ thể.
Kỳ Niệm Nhất đột nhiên ý thức được điều gì đó.
Rồi sau đó cảm nhận được tay trái của mình được một đôi tay khô ráo ấm áp nắm lấy.
Nàng quay đầu, nhìn vào đôi mắt trong suốt như nước của Diệu Âm.
[Ta biết câu hỏi của hắn là gì.]
Kỳ Niệm Nhất mỉm cười: “Ta cũng biết.”
Nhưng vào lúc này, nàng nhìn thấy ánh mắt Diệu Âm cũng trống rỗng giống với Ngọc Hoa Thanh, giống dáng vẻ linh hồn bị rút ra khỏi cơ thể.
Tương ứng, bên kia bờ sông, trong năm người, Thanh Lưu và Diệp Trường Đông vẫn chưa từng nói chuyện, ánh mắt họ sáng ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-710.html.]
Khoảnh khắc nhận ra vấn đề là gì, họ lại từ khán giả trở thành người tham gia.
Sau khi Nhiễm Phóng đ.â.m vào một dao, Văn Ly Giang hai tay kết trận, hắn ta dùng Ngũ Hành Trận và cùng tù khốn trận biểu diễn lúc trước, vây Bạch Trạch trong đó.
Hai chân Tống Nam run lên, nhưng vẫn đi lên phía trước rút con d.a.o găm trước n.g.ự.c Bạch Trạch ra.
Cố Diệp Phi
Khi con d.a.o găm được rút ra, m.á.u phun ra và b.ắ.n tung tóe khắp mắt.
Sau đó Tống Nam ngớ ngác sờ vào dòng m.á.u màu vàng thấm đẫm trên mặt, ánh mắt vốn sợ hãi mà điên cuồng của hắn biến thành tham lam mãnh liệt.
Sức mạnh, dù chỉ là một giọt m.á.u cũng ẩn chưa sức mạnh cường đại như thế.
Chỉ cần uống cái này, bọn họ có thể phi thăng.
Là có thể thoát ra thế giới địa ngục này và chạy trốn lên trời, Tiên giới mà vô số người tranh giành muốn tới gần kia.
Nghĩ vậy, vẻ mặt Tống Nam càng thêm điên cuồng.
Hắn ta cầm d.a.o găm, đ.â.m liên tục vài nhát lên người Bạch Trạch vốn đã mất đi năng lực chống cự.
Trang phục trắng như tuyết của vị thần Bạch Trạch nhanh chóng bị m.á.u tươi thấm đẫm, hắn chỉ bình thản nhìn thoáng qua, sau đó đôi con ngươi màu vàng dường như xuyên qua dòng sông dài, nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất.
Đôi mắt kia không có cảm xúc, Kỳ Niệm Nhất lại đọc ra một câu.
Nếu là ngươi, ngươi sẽ chọn như thế nào?
Ăn thịt của hắn, uống m.á.u của hắn, thì có thể thoát khỏi thế giới sắp bị hủy diệt này, bay lên thành tiên.
Sự cám dỗ khó cưỡng lại như vậy, ngươi sẽ chọn như thế nào?
Kỳ Niệm Nhất có chút không thể phân rõ, rốt cuộc nàng đã tiến vào một bí cảnh hay đang độ tâm ma kiếp.
Nàng thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng sự điên cuồng và giãy dụa trong lòng Tống Nam, cảm nhận được thứ vốn không hề hấp dẫn đối với nàng, lúc này lại tản ra lực hấp dẫn trí mạng đối với nàng.
Khi Ngọc Hoa Thanh nhìn vào mắt Bạch Trạch liền hiểu được câu hỏi này là gì.
Lão nhìn đôi mắt kia, trực tiếp trả lời.
--- “Ta sẽ không, ta vĩnh viễn sẽ không làm ra chuyện giống bọn họ. Chuyện g.i.ế.c thần, thương thiên hại lý, ta tuyệt sẽ không làm.”
Ngọc Hoa Thanh cũng cảm nhận được cảm thụ đến từ nội tâm Thanh Lưu.
Hắn chật vật sinh tồn trên vùng đất đang hấp hối này, chật vật tu luyện ngày này qua ngày khác, truy tìm đại đạo không có điểm kết thúc.