Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 704

Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:15:56
Lượt xem: 11

Có thể nghĩ tới đám người này lợi hại như thế nào.

Ban đầu là không định chậm trễ quá nhiều thời gian với những người thường ở đây, nhưng khi nhìn thấy Tống Nam, Kỳ Niệm Nhất liền thay đổi ý tưởng.

Nàng mặt không đổi sắc hỏi: “Xin hỏi các vị, chúng ta muốn đi về hướng Cực đông, cho hỏi đi đường nào thì tiện hơn?”

Mặt Tống Nam đổi sắc, hắn còn chưa nói chuyện, người phía sau đã không còn kiên nhẫn nữa: “Các ngươi cũng muốn tới xông vào Thiên môn sao?!”

Kỳ Niệm Nhất và Mộ Vãn liếc nhau, hiểu rõ “Sấm Thiên môn” này (trong lời học sinh bọn nó chẳng hiểu) chắc chắn là khảo nghiệm Bạch Trạch.

“Không phải như vậy, chỉ là vài ngày trước nghe người của bộ lạc khác nói, hình như không ít người chạy về hướng Đông nôm, chúng ta có chút tò mò, cũng không có việc gì làm, chỉ bằng tới góp vui một chút.”

Tống Nam chau mày, lãnh đạm giải thích: “Các ngươi là những người chạy nạn không được bộ lạc bảo vệ, cũng không thể vào Thiên môn, chỉ có người thừa kế của Bạch Trạch đại nhân mới có thể có cơ hội vào Thiên Môn.”

Kỳ Niệm Nhất làm như bừng tỉnh, bắt đầu âm thầm khách sáo: “Thì ra là thế, cảm tạ nhắc nhở, chúng ta đỡ phải đi một chuyến tay không, chỉ là không biết này ‘ sấm Thiên môn ’, đến tột cùng là cái gì, dẫn tới nhiều như vậy nhân tâm hướng tới chi.”

Đằng sau Tống Nam có người giải thích: “Chắc các ngươi sống trong núi lâu quá rồi, không biết tin tức của thế giới bên ngoài, nơi cực Đông kia bắt đầu từ ba tháng trước đã có bạch quan rơi từ trên trời xuống, giống hệt ánh sáng ở Thiên môn khi Bạch Trạch đại nhân hạ phàm, đó chắc chắn là Thiên môn, những người tu hành chúng ta quyết định tới cực Đông xem thử, xem xem có cơ hội phi thăng, rời khỏi thế giới quái quỷ này không.”

Hắn giải thích xong, còn phỉ nhổ: “Nơi này không phải chỗ cho người sống mà.”

Bất kể hắn là người như thế nào, nhưng câu cuối này làm tất cả mọi người thấy đồng tình.

Cố Diệp Phi

Tiêu Dao Du lau mồ hồi không ngừng túa ra trên trán, cảm giác như da bị cháy đen cả một tầng rồi, nhỏ giọng nói: “Nơi này rốt cuộc là nơi quỷ quái gì vậy, bọn họ làm thế nào mà sống sót được.”

“Trước mắt đã có một vài người đi, nhưng dường như chỉ có người được Bạch Trạch đại nhân phù hộ, bộ lạc có Linh Khí Bạch Trạch đại nhân tặng mới có thể tiến vào bên trong chùm sáng, còn những người khác không thể tiến vào được.”

Kỳ Niệm Nhất nghe xong, làm ra biểu cảm như từ bỏ: “Đa tạ đã giải thích nghi hoặc cho chúng ta, nếu đã như vậy, chúng ta cũng không cần đi qua đó nữa.”

Trong mắt Tống Nam ánh lên sự nghi ngờ, còn định thăm dò mời đám người Kỳ Niệm Nhất gia nhập vào bộ lạc của hắn, lại bị Kỳ Niệm Nhất uyển chuyển từ chối.

Kỳ Niệm Nhất: “Chúng ta sống tản mạn quen rồi, không muốn gia nhập bộ lạc, chúng ta tự mình lang bạt thôi.”

Nàng chỉ vào đống thịt hung thú chất đầy ắp chỉnh tề dưới đất: “Chúng ta không mang được nhiều đồ như vậy, chỗ này coi như quà gặp mặt đi.”

Nàng nói xong thì thấy sau lưng Tống Nam có không ít người mắt sáng cả lên.

Khi hai đám người tách nhau ra, Mộ Vãn nhìn thấy rất rõ ràng trong tay Kỳ Niệm Nhất xẹt qua một chùm ánh sáng, có một lá bùa đung đưa rồi dính vào sau lưng Tống Nam, vừa chạm vào quần áo hắn đã lẩn vào trong thân thể, không thấy bóng dáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-704.html.]

Mộ Vãn nhướng mày: “Định vị phù?”

Kỳ Niệm Nhất nhẹ nhàng gật đầu, không giải thích nhiều mà quay đầu lại nói với bọn họ: “Nghỉ ngơi một chút đi rồi lên đường đi cực Đông.”

Nàng ngưng một lát rồi bổ sung: “Linh lực trong cơ thể chúng ta phải dùng tiết kiệm chút.”

Nàng nhìn bầu trời xám xịt, giơ tay ra cũng không cảm nhận được một chút linh khí nào tồn tại.

Ở một nghìn năm sau, trong cái thế giới tràn đầy linh khí kia, chỉ cần lên tới Nguyên Anh cảnh, những tu sĩ bọn họ chưa từng cảm nhận được linh lực trong cơ thể bị rút cạn là cảm giác gì.

Chỉ cần Nguyên Anh cùng Tử Phủ đại thành, là có thể ở trong thân thể bọn họ tự động hấp thu linh khí của trời đất, tự bổ sung cho bản thân.

Nhưng trong thế giới một nghìn năm trước này, trong trời đất gần như chẳng có chút linh khí nào.

Mấy canh giờ tiếp theo, bọn họ cuối cùng cảm nhận được, ảo cảnh thế giới của một nghìn năm trước đến cùng là ác liệt tới mức độ nào.

Vì bảo đảm có thể nhanh chóng tới cực Đông, cả quãng đường bọn họ đều ngự không phi hành, nhưng cũng không dám bay quá cao mà chỉ tà tà dưới mặt đất, cố gắng tiết kiệm linh lực.

Chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi, bọn họ đã bị hung thú tập kích ba lần, lửa cháy bốn lần, động đất năm lần.

Sau mỗi một lần động đất, đều sẽ có đàn hung thú bị doạ cho chạy tán loạn.

Bọn họ chỉ có thể bay đến nơi cao hơn, tránh bị đàn hung thú đ.â.m vào.

Phật tử than nhẹ một tiếng: “Dù là chủng tộc nào, ở trong trời đất vô tình đều sẽ bị bắt phải đối mặt với khốn cảnh sinh tử.”

Cũng khó trách, ba tộc nhân yêu ma đối đầu nhau nhiều năm, đều có thể tạm bỏ qua những địch ý và thành kiến sang một bên, cùng nhau chống lại Thâm Uyên.

Do có một sự uy h.i.ế.p mạnh mẽ hơn nên bọn họ đã liên thủ với nhau.

Bọn họ không có bản đồ, địa hình một nghìn năm trước cùng với thế giới của bọn họ cũng khác nhau, cũng may là ngự không bay thẳng về hướng Đông, nên không tới nỗi lạc đường.

Trong lúc nghỉ ngơi giữa đường, Kỳ Niệm Nhất nhỏ giọng nói với bọn họ: “Ta đi một chút sẽ về.”

Nói xong lập tức chạy về một hướng khác.

Tiêu Dao Du bất đắc dĩ nói: “Là nàng bảo chúng ta tiết kiệm linh lực, nàng thì hay rồi, chạy lung tung khắp nơi.”

Nàng ta nói xong, lại thấy Diệu Âm nhíu mày, biểu cảm có chút lo lắng.

Loading...