XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 681
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:09:09
Lượt xem: 10
Tiêu Dao Du chờ mong nàng nói không phải, nhưng đối với nhữn thao tác bất ngờ thỉnh thoảng xuất hiện của Kỳ Niệm Nhất, thì trong lòng đã có một chút dự cảm.
Nàng ta đầy mặt tuyệt vọng, dường như đã thấy được bộ dạng mình bị các tăng nhân của Cảm Nghiệp Tự đuổi ra khỏi cửa.
Kỳ Niệm Nhất lại nói: “Ngươi đoán đúng rồi.”
…
Vài phút sau, Phật tu gác đêm thay phiên trở về chùa, vừa lúc gặp phải Kỳ Niệm Nhất, lần này Vân Dã cũng đã ra khỏi kiếm.
Này Phật tu có chút ngạc nhiên: “Các vị thí chủ có việc gì không?”
Tiêu Dao Du cố gắng giải thích: “Chúng ta là bạn bè của Phật Tử, đến đây hỏi thăm.”
Nhắc tới Phật Tử, biểu cảm của Phật tu kia dường như có chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Xin lỗi thí chủ, hiện giờ Phật Tử cũng không ở trong chùa.”
Kỳ Niệm Nhất hơi hơi nhướng mày, hiển nhiên không tin.
Trước khi Tư Không từ biệt ở Thương Hoàn từng nói mình phải về chùa tra một chút chuyện, tính thời gian thì hiện tại chắc là hắn ta ở ngay trong chùa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Kỳ Niệm Nhất lại ý thức được cái gì, sửa lại lời nói, nghiêm trang nói với Phật tu: “Vậy thì không tìm Phật Tử, làm phiền thông báo với trụ trì của chùa một chút là có bạn cũ tới viếng thăm.”
Vẻ mặt của Phật tu hiển nhiên càng thêm nghi ngờ, không biết mấy người này vừa rồi còn luôn miệng nói mình là bạn bè của Phật Tử, vì sao lại lập tức biến thành bạn cũ của trụ trì.
Rất nhanh, Tiêu Dao Du đã phát hiện ánh mắt của Phật tu nhìn các nàng tràn đầy ý —— các ngươi không phải là kẻ lừa đảo chứ?
“Bạn cũ của trụ trì?”
Kỳ Niệm Nhất nghiêm túc gật gật đầu.
Vân Dã đứng ở phía sau nàng không nhịn được đỡ trán.
Hắn luôn cảm thấy “bạn cũ” này của mình là ăn chực ở chực mới có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-681.html.]
Phật tu sửng sốt một cái chớp mắt, rồi sau đó nói: “Làm phiền các vị chờ một lát, ta đi thông báo.”
Thừa dịp tiểu hòa thượng thông báo, Tiêu Dao Du thấp giọng hỏi: “Việc này… đáng tin cậy không? Nếu như bị Cảm Nghiệp Tự ném ra thì rất mất mặt.”
Lúc này ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất mới lộ ra một tia nghiêm túc.
“Không sao, ta nghĩ vị trụ trì kia chắc là cũng sẽ muốn gặp ta một lần.”
Kỳ Niệm Nhất hồi nhớ tới lúc ở Nam Hoa luận đạo, Phật Tử vốn không muốn tham dự lại vẫn là ngàn dặm xa xôi chạy tới, cởi bỏ phong ấn trong thần kiếm cho nàng.
Phật Quốc đứng lặng cửa vào Lương Châu, là nơi gần Thâm Uyên nhất của đại lục phương bắc này.
Cảm Nghiệp Tự giống như một cái chắn tràn ngập phật quang ngăn cách giữa Ma Vực và Thâm Uyên.
Cố Diệp Phi
Đồng thời cũng ngăn cách lãnh địa của Ma Vực và nhân loại.
Nếu nói thời gian đứng gần Thăm Uyên, thì Cảm Nghiệp Tự còn dài hơn so với Thần Cơ.
Vị trụ trì kia nhất định biết rất nhiều chuyện mà nàng chưa từng biết.
Tất nhiên, giờ phút này chuyện nàng muốn biết nhất vẫn là về thân thế của đại sư huynh.
Ác quỷ Ma La lưu truyền mấy trăm năm ở Phật Quốc là hóa thân của ác niệm ngoài vực, hắn sẽ mang đến tai nạn cho những nơi đi qua, làm cho mọi người chịu đủ nỗi khổ ốm đau cơ hàn, mà hắn hấp thụ càng nhiều đau khổ của nhân loại thì sẽ càng thêm mạnh mẽ, cuối cùng hoàn toàn nuốt hết Phật Quốc.
Trong nguyên thư, đại sư huynh quả thật là giống như trong lời đồn này, cuối cùng đi lên con đường diệt thế.
Nhưng nói nàng bất công cũng được, có lập trường cũng được, nàng vẫn luôn cảm thấy nếu không phải ba huynh muội các nàng đều c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng thì đại sư huynh là sẽ không đi lên con đường kia.
Nàng là một người không tin số mệnh, cũng không tin tưởng có người bắt đầu từ sinh ra đã được định sẵn sẽ trở thành ma đầu tội ác tày trời.
Vân Dã đã có sự đoán về mục đích của nàng, chỉ có thể nói: “Tối nay vội vàng đến đây, trụ trì cũng không nhất định sẽ cho ngươi đáp án.”
Kỳ Niệm Nhất lại cười một cái: “Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, làm gì còn có cơ hội tốt hơn hôm nay.”