XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 671
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:06:17
Lượt xem: 8
Ôn Hoài Du vẫn bình tĩnh mà thu dọn bàn cờ: “Ta nói rồi, sẽ không bước vào Phật Quốc một bước.”
Ánh mắt của Phật Tử sáng lên một chút: “Lưu Ly Đàn nằm ở khu vực giao nhau giữa Ma Vực của Mạc Bắc và Phật Quốc của Lương Châu, nghiêm khắc mà nói thì Ôn thí chủ cũng không xem như vào Phật Quốc.”
Ôn Hoài Du: “…”
Dĩ vãng đều là hắn dỗi người khác, ngược lại rất ít khi bị người khác nghẹn đến không nói nên lời.
Cố Diệp Phi
Vẻ mặt của hắn có chút ngạc nhiên, hơi hơi nhướng mày, cuối cùng nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất: “Ngươi thấy thế nào?”
Kỳ Niệm Nhất suy tư nói: “Thời gian, nơi xảy ra, tất cả đều trùng hợp.”
“Chắc là bí cảnh Bạch Trạch không sai.”
Cách đó không xa, Lục Thanh Hà đang rèn thể ở trong viện chợt nghe câu nói này thì quả cầu sắt trong tay rớt xuống nện ra một cái hố sâu trên mặt đất.
Bí cảnh Bạch Trạch, Vô Cấu Hoa.
Ánh mắt của hắn chậm rãi chạm vào ánh mắt của mọi người, lẫn nhau đều có chút khó có thể tin.
Không nghĩ tới hy vọng đến đột nhiên như thế.
Một khi đã như vậy thì chẳng sợ là Lục Thanh Hà, hành trình đi Lương Châu này chắc chắn phải đi.
Phật Tử hít sâu một hơi: “Nếu trong bí truyền của Cảm Nghiệp Tự ghi lại không sai thì thứ xuất hiện ở trên không của Lưu Ly Đàn đúng là bí cảnh Bạch Trạch trong lời đồn.”
Bí cảnh trên đại lục rất nhiều, tuy rằng đã có gần ngàn năm chưa từng có ai phi thăng, nhưng vẫn cứ có không ít động thiên phúc địa do các tiên nhân ngàn năm trước để lại.
Bí cảnh như vậy bị các tu sĩ phát hiện, ngoại trừ ở trong bí cảnh đạt được một ít thiên tài địa bảo mà bình thường khó có thể thấy được ra, thì quan trọng hơn đó là truyền thừa của tiên nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-671.html.]
Trăm ngàn năm qua, bí cảnh hiếm có, chân chính có thể ở trong bí cảnh đạt được truyền thừa của tiên nhân càng thêm hiếm thấy.
Mà Vân Trung Thành đột nhiên xuất hiện này chính là truyền thừa đến từ một vị Thần Minh.
Tất nhiên, lợi ích phong phú nhất định kèm theo nguy hiểm cực lớn, bí cảnh có thu hoạch càng lớn thì nguy hiểm cũng càng lớn.
Cũng khó trách, Phật Tử sẽ lo lắng an nguy của sư tỷ hắn ta.
Ôn Hoài Du lại không d.a.o động, một tay của hắn chống cằm, nghiền ngẫm nói với Phật Tử: “Ta vẫn hỏi vấn đề kia, người quyết định tới mời ta đi cứu người là ngươi tự làm theo ý mình đúng không?”
Phật Tử do dự một lát, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng thật là ý tưởng của một mình Tư Không.”
Ôn Hoài Du cười khẽ: “Chờ sau khi Phật Tử trở về chùa thì cũng không nên nhắc tới việc này. Nếu để cho vị chủ trì kia của Cảm Nghiệp Tự các ngươi nghe nói việc này, thì cũng có thể trục xuất ngươi khỏi sư môn.”
Phật Tử còn muốn nói gì thì đã bị Ôn Hoài Du cắt ngang.
Ôn Hoài Du: “Phật Tử không cần nhiều lời, chuyện năm đó, cho dù là ta hay là nàng thì cũng đã không muốn đề cập tới nữa.”
“Ta cũng không phải là sa vào nỗi đau cũ khó có thể bứt ra, chỉ là việc này với nàng hay với ta đều là khó giải, sau này quãng đời còn lại coi như người lạ không còn gặp lại mới là biện pháp tốt nhất.”
Hắn nhìn chăm chú vào chân mày vì lo lắng mà hơi nhăn lại của Phật Tử.
Khuôn mặt của Tư Không thanh tuấn nhưng không có chút tính công kích nào, rất dễ dàng làm cho lòng người sinh ra lòng tín nhiệm, chỉ cần nhìn chăm chú vào đôi mắt của hắn ta là có thể cảm nhận được đến từ sự ngũ uẩn giai không và uyên bác của Phật tu.
Làm cho hắn nhớ tới một khuôn mặt trong trí nhớ.
Nhớ tới một người đã thật lâu không còn nhớ tới.
Tư Không là một người sinh ra đã có phật tính, nếu không thì cũng sẽ không mới mấy tuổi đã được chọn vào trong Cảm Nghiệp Tự, kế thừa vị trí Phật Tử.
Nhưng đáng tiếc, cho dù vừa sinh ra trong lòng có Phật thế nào thì cũng vẫn là quá tuổi trẻ, chưa từng trải qua đau khổ của thế gian.