XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 667
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:05:08
Lượt xem: 12
Chiếc hộp tuy rất lớn nhưng bên trong lại để trống rất nhiều, ngoại trừ một cành đào khô gầy, cũng chỉ có thể ngửi thấy mùi làn gió mát cuốn theo hương nồng.
Trong hộp có mảnh giấy ghi - Tháng trước khi đi ngang qua Cừ Châu, hoa đào còn chưa nở, trong cả khu vườn chỉ có duy nhất một cành này là đã nở được một đóa hoa, bỗng cảm thấy rất thích hợp với ngươi.
Nhìn thấy cái này, Kỳ Niệm Nhất và Vân Dã đều nhất thời không nói nên lời.
Vỏ kiếm của Ngọc Trùng Cẩm vẫn còn được cất trong ở trong túi cất đồ của nàng, Kỳ Niệm Nhất nhớ lại cảnh tượng ngày hôm nay, không nhịn được lại nhớ đến những lời nói kia của Ngọc Trùng Cẩm.
Nếu như ngươi cần, ta sẵn sàng rút kiếm vì ngươi.
Nàng thở dài một tiếng.
Nhưng người mà nàng muốn rút kiếm chống lại, lại chính là phụ thân của Ngọc Trùng Cẩm.
Vân Dã lại nghĩ khác.
Hắn nhìn cành đào kia, im lặng hồi lâu, lúc này mới nói: “Hắn ta có lòng đấy.”
Kỳ Niệm Nhất lấy cành đào ra khỏi hộp.
Cành đào khô gầy, chỉ có đầu cành là được điểm xuyết một bông hoa đào nửa mở nửa khép, điểm xuyết thêm hai chiếc lá, nhìn lại có vẻ có chút thú vị.
Nàng thử quơ vài cái, nhớ lại lần phải bẻ cành cây để đi chiến đấu ở Nam Cảnh, hài lòng nói: “Đúng là có lòng thật, dùng cành đào này để luyện kiếm, cõ lẽ còn có thể đạt được kết quả khác.”
Vân Dã bất đắc dĩ mỉm cười.
Ý hắn ta nói không phải là như thế này.
Tháng trước khi đi ngang qua Cừ Châu, vừa nhìn một cái đã lập tức nghĩ ngay đến Niệm Nhất.
Ngắt một cành đào, quét một cơn gió, cuốn theo hơi thở của cảnh xuân Cừ Châu, phong ấn vào trong hộp tặng cho nàng.
Giang Nam không chi gì quý giá, cành xuân mang cả khối tương tư.
Đây chính là điều mà Ngọc Trùng Cẩm muốn nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-667.html.]
...
Vào đêm này hai mươi tuổi này, Kỳ Niệm Nhất đã mơ một giấc mơ về tương lai.
Giấc mơ của nàng trước giờ chẳng có nội dung hay ho gì cả, nếu không phải là hình ảnh tái hiện lại cảnh trong nguyên tác, sau khi nàng bị giết, Thâm Uyên mở rộng đến cùng cực, đến mức cả thế giới này đều bị Thâm Uyên nuốt chửng.
Thì lại là hình ảnh sư tôn cùng mấy vị sư huynh không có kết cục tốt đẹp.
Người ta nói rằng tu vi của người tu hành càng cao thì những thứ trong giấc mơ sẽ càng chân thực, nên nàng không muốn mơ những giấc mơ như vậy, thường sẽ cưỡng ép ra lệnh cho bản thân mình tỉnh dậy.
Nhưng lần này, giấc mơ của nàng lại vô cùng hài hòa.
Trong giấc mơ, nàng nhìn thấy Thâm Uyên đã được giải quyết hoàn toàn, tất cả mọi người trên đại lục đều đã khôi phục trở lại cuộc sống giản dị bình thường.
Những người tu hành thì đang nhiệt tình dồn hết sức để tu hành, Thiên Môn trên bầu trời không còn bị mây mù che phủ nữa, trở nên trong trẻo sạch sẽ, có thể thoáng thấy bóng dáng của tiên giới.
Đó là một giấc mơ đẹp.
Cố Diệp Phi
Kỳ Niệm Nhất nghĩ như vậy, hoàn toàn chìm vào trong giấc mộng.
Ngày hôm sau, nàng thức dậy bởi một tiếng động lạ.
Đẩy cửa đi ra ngoài, phát hiện bên trong rừng trúc ở phía trước sân vô cùng náo nhiệt.
Kiếm tôn xách theo bình rượu, cầm Thanh Liên Kiếm nói với Vân Dã: “Đã nhiều năm như vậy rồi, cũng nên vá lại vỏ kiếm cho ta rồi nhỉ! Cái đồ thương nhân lòng dạ hiểm độc ăn xén nguyên liệu nhà ngươi.”
Vân Dã kêu oan: “Sao lại bảo ta ăn xén nguyên liệu? Để mà đúc được thanh kiếm này cho ngươi, bản thân ta còn phải bỏ thêm vào rất nhiều nguyên liệu nữa, cái đồ quỷ nghèo nhà ngươi!”
Kiếm tôn nhất quyết không chịu buông tha: “Làm gì có ai đúc kiếm mà không cho vỏ kiếm hả, ngươi nói xem há lại có lý này!”
Hắn lập tức quay đầu sang nói với Mặc Vô Thư: “Mặc huynh, huynh phân xử xem.”
Vân Dã không nhịn được nói: “Ngươi gọi Mặc huynh nào đấy, ở đây có tận hai người cơ.”
Hắn giải thích: “Đây chính là cách ta đúc kiếm, chỉ có kiếm, không có vỏ kiếm, đây chính là lý do của ta.”