XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 660
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:02:46
Lượt xem: 7
Điều khiến người kinh ngạc là chiêu Kinh Đào Phách Ngạn không còn kiếm ý dày nặng trầm ổn lúc trước nữa mà trở nên sắc bén tuỳ ý hơn nhiều.
Kỳ Niệm Nhất dùng Triều Bình Ngạn Khoát bức lui kiếm thế, lật tay đánh ra một chiêu Nguyệt Xuất Đông Sơn.
Năm thức của Thương Lãng kiếm, ẩn chứa ý vị của gió nhẹ phất qua trên ngọn bèo xanh khi thuỷ triều lên.
Năng lượng mỏng manh nhưng cuồn cuộn, năm này tháng nọ liều mạng tiến về phía trước, cuối cùng cập bờ ôm trăng, khiến người kinh ngạc cảm thán, đồng thời cũng phải cảm khái.
Sau khi ngộ ra năm kiếm của bản thân, số lần Kỳ Niệm Nhất dùng Thương Lãng kiếm ít hơn trước nhiều, nhưng nó vẫn là thanh kiếm nàng có cảm tình và sử dụng thuần thục nhất.
Người đời thường nói, Thương Lãng kiếm không mạnh mẽ vững vàng bằng Cô Sơn kiếm, cũng không biến hoá nhiều mặt như Thanh Liên kiếm.
Dù vô số tu sĩ Thương Hoàn đều phải tu hành kiếm này, nhưng đây cũng là một trong những lý do mà không ai có thể nói ra được vì sao Thương Lãng kiếm có thể bước lên hàng ngũ tam đại danh kiếm trong thiên hạ.
Giờ đây, một trận chỉ đạo chiến của hai thầy trò bọn họ đã bộc lộ ra sự biến hoá và kiếm ý của Thương Lãng kiếm, đồng thời khiến mọi người bừng tỉnh.
Sinh ra là cơn sóng nhỏ, không ngừng vỗ bờ, cuối cùng sẽ có ngày được ôm trăng vào lòng, làm ánh trăng khuynh đảo (cố gắng nỗ lực cuối cùng sẽ có được thứ mình mong muốn).
Đây là trái tim cố chấp mà thuần tuý của kiếm giả.
Là khi bước vào con đường kiếm đạo, sự cô độc khiến vô số người thất bại.
Cố Diệp Phi
Chỉ có sự chân thành là duy nhất.
Đây là chuyện duy nhất mà Mặc Vô Thư dạy cho nàng trong cuộc xuất sư chỉ đạo chiến này.
Năm kiếm đã xong, đầu tóc Kỳ Niệm Nhất hơi lộn xộn, hơi thở phập phồng không ngừng, nhưng không ai cảm thấy nàng xấu hổ cả, mà trái lại họ cảm thấy nàng càng thêm chói mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-660.html.]
Kỳ Niệm Nhất thu kiếm, hai ngón tay vuốt nhẹ thân kiếm, tiếp đó khom người hành lễ.
Hành lễ trước trận chỉ đạo chiến, nàng không cầm kiếm, là lễ của một đồ đệ với sư tôn.
Hiện tại nàng đứng cầm kiếm, hành lễ của kiếm tu, của một kiếm giả này với một kiếm giả khác.
Một trước một sau, có điều khác nhau nhưng lại hài hoà đến vậy.
Xem một trận chỉ đạo chiến mà người nào người nấy cũng rùng mình vì sợ hãi, nhưng lại sợ bỏ lỡ một cảnh tượng xuất sắc nào đó, chỉ có thể nín thở trợn to hai mắt, cố gắng quan sát mọi chi tiết, đặc biệt là mấy kiếm tu khác có mặt ở đây, chăm chú tới nỗi mà nhìn không chớp mắt.
Mặc Vô Thư thu thiết kiếm lại, chậm rãi đi đến trước mặt Kỳ Niệm Nhất.
Sau khi đáp lễ bằng lễ của một kiếm giả, hắn nói: “Ta từng cảm thấy 20 năm rất dài, ít nhất với ta mà nói thì đúng là như vậy, nhưng không nghĩ tới 20 năm cũng rất ngắn, ngắn tới nỗi nháy mắt con đã trưởng thành tới mức này rồi.”
Mặc Vô Thư khẽ cười nói: “Con biết không, hơn hai mươi năm trước, ta và Linh Hư Tử từng cược với nhau một lần.”
Hắn dựng một kết giới cách âm, những người khác bên ngoài không nghe thấy hai thầy trò đang nói gì.
Mặc Vô Thư: “Khi đó Linh Hư Tử nói, Thương Hoàn không thể không có Đại Thừa, thiên hạ không thể không có Đại Thừa, ta bèn đánh cược với hắn, nếu ta không ở đây, hai mươi năm sau Thương Hoàn có thể có thêm một Đại Thừa hay không.”
“Hiện tại xem ra, ta thắng cược rồi.” Mặc Vô Thư nói, “Chờ ngày con chân chính trở thành Đại Thừa, hãy thay ta tìm Linh Hư Tử lấy đồ ta thắng được về, cứ nói là ta tặng cho con.”
Kỳ Niệm Nhất không nhịn được, khẽ cong môi lên.
Tán gẫu xong, Mặc Vô Thư hắng giọng, giọng nói bỗng trở nên trịnh trọng, kết giới cách âm cũng bị bỏ đi.
Tất cả những người xem lễ đều có thể nghe thấy rõ ràng những lời hắn nói.
“Thế gian này rất tốt, có núi có sông, có cảnh có tình. Ta không cảm thấy rằng người tu tiên phải ngăn cách với thế nhân, đoản tình tuyệt ái, ham muốn của con người là ước nguyện ban đầu của rất nhiều người tu hành, vi sư hy vọng con có thể nếm hết khói lửa nhân gian, phẩm vị tình đời trăm thái, là người biết tiến biết lùi, mới có thể rèn luyện được một tấm lòng bao dung và mạnh mẽ.”