XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 649
Cập nhật lúc: 2024-09-29 00:59:40
Lượt xem: 12
Nàng nói với vẻ bâng quơ: "Mà ta, đúng là rất có tiền."
Vẻ mặt Tiêu Dao Du vừa hâm mộ vừa xen lẫn với ghét bỏ.
Lại thấy đột nhiên Kỳ Niệm Nhất đứng dậy, nói: "Người ta hẹn đã tới rồi, các ngươi nói chuyện đi, ta đi trước."
Nàng bước ra khỏi phòng riêng được vài bước, lại quay đầy nhấn mạnh: "Ta chuẩn bị cho các ngươi hai vị trí xem lễ cho người thân bạn bè trong lễ Long Môn, không được đến trễ đấy."
Nói xong, mái tóc trắng buộc cao của nàng được giấu vào trong mũ choàng, nghênh ngang rời đi nghênh ngang rời đi.
.....
Người mà Kỳ Niệm Nhất tới gặp là Ngọc Sanh Hàn.
Mấy ngày không gặp, dường như hắn có rất nhiều việc vặt vãnh, vẻ mặt hỏi mỏi mệt nhưng vẫn giữ dáng vẻ của thế gia công tử, Thiếu chủ Tiên Minh.
Thấy nàng đi vào, hắn đứng dậy tiếp đón rồi lại tri kỷ châm trà cho nàng, bình tĩnh hỏi: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Bất cứ lúc nào, trên người Ngọc Sanh Hàn này cũng có khí chất lạnh lùng trong trẻo lượn lờ, trong sự lạnh lùng ấy còn mang theo một chút quý khí.
Kỳ Niệm Nhất ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Về chuyện Đồng Tâm Khế của ta và ngươi."
Có lẽ là vì biết đến sự tồn tại của Đồng Tâm Khế, nên nàng cũng không cảm thấy chán ghét khi đối mặt với kẻ thù đ.â.m một kiếm xuyên tim mình trong sách gốc như lúc trước, mà chỉ lạnh lùng xa cách và khách sáo.
Là kiểu khách sáo với một người lạ tuyệt đối không có khả năng thân thiết được.
Nghe thấy ba chữ đó, sóng mắt Ngọc Sanh Hàn hơi d.a.o động, tay trái mà hắn đặt dưới bàn siết chặt lại rồi buông ra, trong nháy mắt, lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-649.html.]
Kỳ Niệm Nhất lạnh lùng nói: "Sư tôn của ta có thể giải trừ Đồng Tâm Khế giúp chúng ta."
Trên mặt Ngọc Sanh Hàn xẹt qua vẻ khó có thể tin, nhưng cho dù có biểu cảm như thế thì trên mặt hắn vẫn tỏ vẻ thản nhiên, dừng trong chốc lát, Ngọc Sanh Hàn thấp giọng nói: "Mặc Quân đồng ý, ngươi cũng nguyện ý thật sao?"
Dù sao, Đồng Tâm Khế cũng là bùa giữ mạng của nàng.
Cố Diệp Phi
Kỳ Niệm Nhất nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nhìn hắn với vẻ bình tĩnh, trong đôi mắt màu vàng kia không có quá nhiều cảm xúc, lộ ra cảm giác lạnh nhạt.
Thậm chí Ngọc Sanh Hàn còn cảm thấy mình nhìn ra được một chút thương hại đầy hoang đường trong mắt của nàng.
Thứ hắn ghét nhất chính là những cảm xúc như thương hại.
Kỳ Niệm Nhất nói thẳng: "Có lẽ, trong mấy năm đầu định ra Đồng Tâm Khế, nó đúng là bùa giữa mạng của ta. Và đúng là khi đó Ngọc Hoa Thanh có tình cha con với ngươi, có thể từ bỏ chuyện ra ta với ta vì ngươi."
Nàng không thèm kiêng dè mà nói toạc ra những gì Ngọc Sanh Hàn che giấu: "Nhưng về sau thì sao? Mười năm, hai mươi năm?"
Kỳ Niệm Nhất khẽ cười một tiếng: "Thậm chí còn không lâu được như thế, vào lúc đệ đệ của ngươi được sinh ra thì ngươi đã biết, trong lòng Ngọc Hoa Thanh, mình chỉ là một vật hy sinh, đúng không."
Ngọc Sanh Hàn nhếch môi, đôi mắt như ngọc thạch vỡ vụn, dù thế nào cũng không hàn gắn lại được những vết nứt đó.
Kỳ Niệm Nhất rũ mắt, nói: "Ngọc Hoa Thanh đúng là tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức sau khi Ngọc Trùng Cẩm sinh ra chưa bao lâu, chứng kiến được thiên phú kinh người của Ngọc Trùng Cẩm, đã đưa ra lựa chọn rồi.
Lão chọn từ bỏ trưởng tử là ngươi, để ngươi trở thành vật bồi táng của ta, hơn nữa dùng thời gian mười mấy năm để xóa bỏ tình cha con với ngươi, tới hôm nay, ở trong mắt lão, ngươi đã đáng để nhắc tới từ lâu rồi."
Ngọc Sanh Hàn nhắm nghiền mắt lại, giọng nói khàn khàn: "Nếu ngươi đã biết rõ ràng như thế, thì cũng phải biết, chắc chắn cha ta sẽ không tha cho ngươi một cách dễ dàng."
Hắn nhìn Kỳ Niệm Nhất một cái thật kỹ: "Từ Vô Vọng Hải đến Nam Hoa luận đạo, rồi đến Nam Cảnh Thần Tử, bây giờ còn nắm giữ Thương Thuật Cốc."
"Ngươi vốn dựa vào Thương Hoàn và hoàng tộc Dục Triều, nhưng ngẫm kỹ lại, lực lượng mà ngươi nắm trong tay bây giờ đúng là khiến người ta phải sợ, đáng sợ nhất là vẫn chưa có ai ý thức được điều này."