XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 643
Cập nhật lúc: 2024-09-29 00:57:41
Lượt xem: 13
Vân Nhất Phong cười nhạo một tiếng: “Nàng sinh ra đặc biệt, chẳng qua là vừa lúc bị ta phát hiện mà thôi, nếu năm đó người gặp được nàng không phải ta cũng sẽ có người khác, cũng sẽ có người khác làm chuyện như vậy đối với nàng.”
Hắn ta cười khẩy nói: “Chẳng lẽ các ngươi thật sự cảm thấy thứ như nàng là người giống như chúng ta?”
Cố Diệp Phi
Mọi người nhìn về phía hai cái sừng kia trên trán Vong Ưu và bộ dạng ngây thơ hoàn toàn không biết thế sự của nàng, trong lúc nhất thời im lặng không nói gì.
Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh mà ngước mắt, lại nói: “Vì sao nàng không phải?”
“Ở trong lòng ngươi thì nhân loại đến tột cùng là tồn tại thế nào?”
“Nàng có cơ thể giống như chúng ta, trong cơ thể cũng chảy màu đỏ m.á.u màu đỏ, cảm giác đau lúc thịt bị xẻo, nàng cũng có lòng tò mò đối với vạn sự vạn vật giống như nhân loại, nàng có cảm tình, có linh hồn, vì sao nàng không phải một con người chân chính?”
Kỳ Niệm Nhất cúi người, ép cho Vân Nhất Phong ngưỡng về phía sau.
“Nàng có được tất cả những thứ này, không đều là bị ngươi cướp đi rồi sao?” Từng câu từng chữ của nàng, trịnh trọng nói: “Ngươi cho nàng cơ hội chân chính trở thành một người chưa?”
“Vân Nhất Phong, sao ngươi không hỏi mọi người xem thứ như ngươi có tính là người chân chính không?”
Kỳ Niệm Nhất cười nhạo một tiếng: “Ngươi xứng làm người hay sao?”
Vân Nhất Phong lập tức ngậm miệng, xin giúp đỡ nhìn về bốn phía, lại phát hiện cho dù là người của Thiên Trạch Sơn hay là Thiện Năng đại sư cũng tránh đi tầm mắt của hắn ta.
Ngọc Trùng Cẩm nghe xong lời này, ngẩng đầu nói với Ngọc Sanh Hàn: “Huynh trưởng, nếu hắn muốn c.h.ế.t thì có thể để cho ta ra tay được không?”
Mặt của Ngọc Sanh Hàn trầm như nước, mười mấy người của Tiên Minh mang theo ở phía sau hắn nghe xong sự thật này, đều là mặt lộ vẻ sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-643.html.]
Bọn họ có thể dự kiến nếu sự thật linh dược Vong Ưu được tiết lộ đi ra ngoài, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn trên toàn bộ đại lục.
Cho dù là người từng dùng Vong Ưu Dược hay là người đang xin thuốc đều sẽ bởi vì chuyện này mà cuốn vào một trận bão táp.
Việc này, mấu chốt nhất cũng không ở chỗ sự thật mà ở chỗ sau khi sự thật bị thông báo thiên hạ.
Ngọc Sanh Hàn yên lặng nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất, nặng nề thở dài.
Sau này muốn làm thế nào, ngươi nghĩ kỹ rồi sao?
Lúc này biểu cảm của hắn lại bị Vân Nhất Phong nhận định là cơ hội có thể khoan dung cho hắn ta.
Vân Nhất Phong kích động nói: “Thiếu minh chủ, ta và Minh chủ giao tình rất sâu, Thương Thuật Cốc cũng là người ủng hộ kiên định nhất của Tiên Minh, hôm nay việc đã làm sáng tỏ, nữ tu này kiêu ngạo ương ngạnh, vì cứu hai phản đồ Mộ Vãn và Vân Giác, mang theo người xông vào sơn cốc của ta, đập nát sơn môn của ta, cướp bảo vật trong cốc bỏ trốn mất dạng, muốn gây ra tranh đấu giữa Tiên Minh và Thương Hoàn.”
Giờ này khắc này, hình tượng xấu xí của Vân Nhất Phong đã lộ diện không thể nghi ngờ.
“Thiếu minh chủ, đạo lý không phải tuyệt đối, nhiều năm qua Tiên Minh quản lý người tu hành trên đại lục đặt ra quy tắc cho chúng ta, thiếu minh chủ tại đây lại sao có thể đến lượt nàng định tội cho ta chứ?”
Vân Nhất Phong nói xong, đè thấp thanh âm nói với Ngọc Sanh Hàn: “Hôm nay ta nếu có thể chạy thoát thì ngày nào đó ta giao dịch với Minh chủ, ta sẽ nhường ba phần mong rằng thiếu minh chủ nghĩ lại.”
Nghe được hai chữ Minh chủ, lông mày của Ngọc Sanh Hàn khẽ nhếch: “Cho nên, Vân cốc chủ là cảm thấy ở trong này chỉ có ta mới có tư cách quyết định ngươi đến tột cùng có tội hay không?”
Nghe giọng điệu của hắn dường như có chút buông lỏng, lòng của Vân Nhất Phong chậm rãi thả lỏng: “Thiếu minh chủ, tại hạ đúng là ý này.”
Tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía Ngọc Sanh Hàn.