XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 623
Cập nhật lúc: 2024-09-29 00:51:54
Lượt xem: 12
Thứ đầu tiên rơi ra khỏi phong thư chính là chút tro tàn, nhẹ nhang rơi vào tay nàng.
Kỳ Niệm Nhất dùng ngón tay vê vê, chỉ tìm thấy được một chiếc truyền âm phù vẫn chưa được sử dụng.
Mấy đồ như truyền âm phù thế này, ít thì một lần, nhiều thì ba đến năm lần, dùng xong thì sẽ tự động bị đốt hủy, trừ phi giống như cái mà thiên cơ tử đặc chế cho nàng, thì mới có thể sử dụng trong một thời gian dài.
Kỳ Niệm Nhất nhiều mày: “Bên trong có bùa, một cái đã được dùng, trong phong thư này hẳn là có hai tấm truyền âm phù.”
Tiêu Dao Du suy nghĩ nói: “Nhưng một tấm khác rõ ràng là trống không, truyền âm phù nếu không có đối tường, vậy cũng đâu thể sử dụng được.”
Phi Bạch đứng người của sổ tiến lại thăm dò: “Không có đối tượng nhưng vẫn có thể sử dụng truyền âm phù, thật ra cũng có một loại.”
Hai người đồng loạt ngước nhìn hắn.
Phi Bạch giải thích: “Nghe nói có một loại phù tu chi thuật, nó rất khác so với loại cần hai người nắm giữ, mà là một người nắm giữ hai bộ truyền âm phù cùng một lúc, chỉ cần đốt một lá trong đó, thì liền có thể lưu giữ nội dung bản thân muốn truyền đạt lên cái còn lại, thông qua bí quyết này, họ có thể phong ấn tin tức trong đó, bảo tồn mãi mãi.”
“Trước đây mấy trăm năm, nhóm phù tu Đông Châu còn từng dùng chính phương thức này, truyền đạt tin tức trên chiến trường, tính bảo mật rất cao.”
Khuôn mặt Kỳ Niệm Nhất trầm ngâm, nhìn tấm truyền âm phù còn dư lại trước mặt: “Các ngươi nghĩ, Mộ Vãn đã nhớ đến chuyện gì?”
Tiêu Dao Du nhíu mày: “Nhưng không có bí quyết, làm sao chúng ta có thể giải được phong ấn của nói.”
Phi Bạch: “Bí quyết phong ấn có thể là bất cứ thứ gì, như pháp quyết, phù văn, hay thậm chí là — —”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-623.html.]
Kỳ Niệm Nhất rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Cho nên, chúng ta chỉ có thể lấy danh nghĩa bạn bè của Mộ Vãn và Vân Giác, lén đi trước, hơn nữa phải càng bí mật càng tốt, làm việc cũng phải kín đáo.”
Nàng nói xong thì nhìn về phía Sở Tư Niên: “Hai người họ đang yên ổn đợi ở Thanh Liên Kiếm Phái, tại sao lại biến mất?”
Lúc trước khi gặp mặt, Sở Tư Niên đã từng giải thích, lúc trước hắn không có nhận được thiệp mời nàng gửi đến, cho nên mới dẫn người đi tìm tung tích của Mộ Vãn và Vân Giác.
Sắc mặt của Sở Tư Niên có chút tối lại, dáng vẻ lạnh lùng âm trầm của hắn, lộ rất rõ cảm giác áp bách.
Hắn nhíu mày nói: “Đại chiến Thâm Uyên ngày ấy, Vân đại phu nói muốn đến núi Xuân Khê để hái một ít linh dược, Mộ đại phu đi cùng với hắn.
Núi Xuân Khê ở ngay trong lãnh thổ của Thanh Liên Kiếm Phái, chúng ta cũng cảm thấy, có lẽ sẽ không có ai dám tự tiện xông vào Kiếm Phái, nên yên tâm để hắn đi, không ngờ tới sau khi trở về chúng ta từ Thâm Uyên, cũng không thấy bóng dáng của bọn họ.”
Sở Tư Niên thấp giọng nói: “Hai ngày nay chúng ta tìm khắp núi Xuân Khê, cũng không có phát hiện được tung tích của bọn họ, chắc chắn là bọn họ hẳn đã xảy ra chuyện, đúng lúc này thì ngươi liên hệ với ta.”
Cố Diệp Phi
Những người khác của Thanh Liên Kiếm Phái vẫn còn đang tìm kiếm ở khắp nơi, sau khi hắn nhận được truyền âm phù của Niệm Niệm, lập tức một mình ra ngoài gặp nàng.
Kỳ Niệm Nhất lặng lẽ ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau với Sở Tư Niên.
Hắn cũng biết, cho dù là kẻ nào ra tay, thì sau lưng nhất định là Thương Thuật Cốc, lúc này Mộ Vãn và Vân Giác chắc chắn đang ở trong Thương Thuật Cốc.
Nhưng việc này không nên công bố ra ngoài, nếu để đám cuồng chiến đấu kia của Kiếm Phái biết được, nhất định sẽ kiên quyết muốn cùng đến đây.
Kỳ Niệm Nhất nhớ tới lá thư đó của Mộ Vãn, hỏi: “Khi ngươi và Kiếm Tôn cứu hai người họ ra khỏi trận đuổi g.i.ế.c của Thương Thuật Cốc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sở Tư Niên nhớ lại chuyện ngày ấy, trầm giọng nói: “Thật ra ta cũng cũng không rõ lắm. Ta và sư tôn đã gặp được hai người họ ở Đông Châu, lúc đó bọn họ đang bị một nhóm người đuổi giết, người tới không chỉ có Thương Thuật Cốc, còn có tán tu khắp nơi, có lẽ là người đã nhận ủy thác của Thương Thuật Cốc.”