XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 597
Cập nhật lúc: 2024-09-29 00:44:46
Lượt xem: 9
Hắn giơ tay khoa tay múa chân trước mặt: “Dáng vẻ trước kia trông vẫn ngầu hơn nhiều.”
Lúc trước có tấm lụa đen ở trước mắt, che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra sống mũi cao thẳng và đường nét lạnh lùng, khi đứng cầm kiếm trong tay, mái tóc dài dựng đứng, ngập tràn cảm giác tiêu điều.
Cho dù là như vậy, lại có thể nhìn một cái là biết ngay nàng ấy là một kiếm tu.
Giờ đây tháo bỏ tấm lụa đen che mắt, đôi mắt được lộ ra lại là màu vàng nhạt sáng ngời, còn có mái tóc dài màu trắng như tuyết, nhìn trông không giống loài người mà càng giống một vị tiên không có tình cảm sống ở trên mây cao hơn.
Kỳ Niệm Nhất đặt chuôi kiếm lên cằm, nghiêm túc nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Thực ra kể từ khi có được đôi mắt của Bạch Trạch, nàng đã có thể nhìn thấy được rồi. Nhưng lúc đó đại sư huynh dặn dò nàng không được để người khác nhìn thấy nàng có một đôi mắt kỳ dị như vậy, cho nên mới luôn đeo Tinh Trần Sa ở trước mặt.
Nhưng dáng vẻ đeo lụa đen ở mắt quá đỗi độc lạ, chỉ sợ là có rất nhiều người đã từng trải qua Vô Vọng Hải và Nam Hoa luận đạo đều sẽ nhớ đến chuyện có một người trông như vậy, nhưng ít có người nào lại nhớ được dung mạo thật của nàng.
Phi Bạch lại cười nói: “Ta lại cảm thấy dáng vẻ hiện tại của ngươi tốt hơn.”
Hắn đột nhiên xuất hiện khiến cho mọi người đều bị giật mình.
Một cái linh thể không có một chút hơi thở nào, hoàn toàn xuất hiện từ trong không trung mà không có bất kỳ cảnh báo nào.
Trước mặt một nhóm tu sĩ vừa trải qua một trận chiến lớn, luôn dùng thần niệm để duy trì sự cảnh giác, điều này lại quỷ dị đến như vậy.
Kỳ Niệm Nhất đã quen với cảnh tượng này, nàng nghiêm túc giải thích với mấy người: “Đây là Phi Bạch, là kiếm linh của ta.”
Phi Bạch quay người lại, khẽ gật đầu với mọi người, coi như là chào hỏi, trực tiếp làm cho một đám người ngơ ngác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-597.html.]
Cố Diệp Phi
Đặc biệt là ba người kiếm tu.
Lê Nhạn Hồi háo hức hỏi: “Ở trong khắp thiên hạ này, lại có thanh kiếm có thể sinh ra linh hồn thật sao?”
Hắn cảm khái nói: “Vận may của Kỳ đạo hữu quả đúng là không thể coi thường mà.”
Ngọc Trùng Cẩm trực tiếp sắp lại gần, vây quanh Phi Bạch nhìn trái nhìn phải, chậc chậc lấy làm lạ nói: “Kiếm linh mà không ít kiếm tu khát cầu trong đời này mà cũng không thể cầu được, lại bị người sở hữu được, ta hối hận rồi, sớm biết cái hồi ở Vô Vọng Hải thì ta đã đi tranh đấu một phen với ngươi rồi.”
Hắn nhìn Kỳ Niệm Nhất, nóng lòng muốn thử: “Nghe bọn họ nói, lúc ở Vô Vọng Hải ngươi mới chỉ là cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong? Lúc đó ta đã ở Kim Đan trung kỳ rồi, người chưa chắc đã là đối thủ của ta.”
Kỳ Niệm Nhất chậm rãi nhướng mày: “Cái này cũng khó nói.”
Ngọc Trùng Cẩm bắt đầu mặc sức tưởng tượng: “Nếu như lúc đó ta đi tới đó, nói không chừng thần kiếm cùng kiếm linh bây giờ đều có thể là của ta.”
Ánh mắt của hắn khiến Phi Bạch theo bản năng lui lại mấy bước liền, liên tục lắc đầu: “Vị tiểu hữu này, cho dù lúc ấy ngươi lấy được kiếm, ta cũng sẽ không nhận làm chủ nhân đâu.”
Ngọc Trùng Cẩm đột nhiên thất vọng: “Tại sao? Ta không tốt à? Ta cũng lợi hại lắm đấy.”
Phi Bạch ra vẻ nghiêm túc nói: “Tiểu hữu như thế nào thì cũng không liên quan gì đến ta, chủ nhân của thần kiếm chỉ có thể là nàng ấy, tất cả những điều này đã được định sẵn từ ba trăm năm trước rồi, sẽ không bao giờ thay đổi.
Nếu kiếm chủ của ta không phải là nàng ấy, thì ta với tư cách là cái kiếm linh này sẽ không thể thức tỉnh được, như vậy thì thần kiếm cũng chẳng có sự khác biệt gì với những linh kiếm khác cả.”
Hắn ngưng lại một lúc, nghiêm túc nói: “Thân thể và tâm trí của ta đều là của Niệm Nhất, đời này sẽ không có kiếm chủ nào khác nữa.”
Những lời này khiến mọi người nghe đến trợn mắt há hốc mồm.