Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 59

Cập nhật lúc: 2024-09-22 17:40:11
Lượt xem: 31

Như vậy hiện tại chỉ còn lại Đạp Vân Tỳ Hưu - yêu tu đại năng Nguyên Anh cảnh hậu kỳ.

"Con Tỳ Hưu kia có sở thích sưu tầm hồn binh do nhân tu hóa thành sau khi chết." Yết hầu của Lãng Hà bị Yết Thư cắt một vết rất sâu, y tu không thể cầm máu, cho nên m.á.u đã chảy ba ngày không ngừng nghỉ, vết sẹo trên mặt hắn vốn trông dữ tợn, bây giờ lại càng thêm đáng sợ: "Nếu có thể thắng trận chiến này, có lẽ các ngươi đều có thể tìm được linh binh bản mệnh mà mình muốn."

"Nghe nói trong đám các ngươi có rất nhiều người muốn đến đó tìm kiếm đúng không?" Lãng Hà cười nhạo: "Kiếm có gì tốt chứ, có mạnh được như đao của ta không?"

"Ngươi đừng nói nữa." Ngân châm trong tay Mộ Vãn không ngừng đ.â.m xuống, nàng đã nghĩ đủ mọi cách để cầm m.á.u cho Lãng Hà, nhưng răng nanh Yết Thư vốn có độc, miệng vết thương lại sâu, nàng ta hận y thuật của mình còn chưa đủ giỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn một sinh mệnh đang dần lụi tắt trong tay mình.

"Bỏ đi, không trị được đâu." Lãng Hà phất tay, hiện tại khi hắn nói chuyện cũng mang theo mùi m.á.u tươi: "Nha đầu, ta hỏi ngươi chuyện này, ngươi có muốn song tu y đao không?"

Mộ Vãn ngỡ ngàng vài giây, có chút không biết nên trả lời như thế nào.

"Song đao của ta đều là hồn binh, một là thê tử của ta, một là nữ nhi của ta, đều bị Yết Thư cắn chết, ta sống là để tìm con súc sinh kia báo thù, nay tâm nguyện đã hoàn thành, không còn tiếc nuối gì nữa."

Khó trách khi lên kế hoạch chia binh thành hai đường, hắn lại nhất quyết yêu cầu để mình đi đối phó với Yết Thư.

Lãng Hà vuốt ve thân đao, trong đôi mắt của nam nhân kiên cường rắn rỏi ấy hiện lên một chút dịu dàng: "Sau khi ta c.h.ế.t đi, có lẽ cũng sẽ hóa thành một thanh đao."

"Ngươi có năng khiếu dùng đao, vì trong lòng ngươi có hận thù."

Bàn tay đang cầm Tam Hoàn Trường Đao của Mộ Vãn run rẩy.

Kỳ Niệm Nhất đứng lên, nhường không gian lại cho Lãng Hà và Mộ Vãn.

Nhưng cho dù có tránh bao xa thì Thiên Thính cũng sẽ truyền lại tất cả âm thanh ở nơi này vào tai nàng.

"Đừng yếu đuối như thế." Lãng Hà hung hăng trừng mắt nhìn đám người kia: "Trước khi báo thù thành công, lão tử sẽ không chết."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-59.html.]

Thoáng cái bọn họ đã ở Vô Vọng Hải hơn hai mươi ngày.

Từ sau lần nhìn thấy Kỳ Niệm Nhất phá cảnh, mấy ngày nay cũng lục tục có người có dấu hiệu sắp phá cảnh, nhưng vì kết giới của Vô Vọng Hải áp chế, nếu muốn cưỡng chế phá cảnh ở đây, e là không có ai có thể chịu được lôi kiếp, cho nên bọn họ đành phải nhẫn nhịn.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà tin tức Ngũ Đại Yêu Vương tử trận chỉ còn lại một đã truyền khắp toàn bộ Vô Vọng Hải.

Mọi người nghe thấy tin tức đó, dường như không còn thấy sợ yêu thú như trước nữa.

Liên tục có người từ những nơi khác tới.

Kỳ Niệm Nhất không biết lúc này Dịch Thừa An đang dẫn Sở Tư Niên, Lê Nhạn Hồi và Lư Thương Hải tới đây để tập hợp với bọn họ.

Lần này, Kỳ Niệm Nhất gặp được kiếm tu Trúc Cơ cảnh đỉnh phong cuối cùng trong hành trình Vô Vọng Hải, Minh Nhiên.

Theo lời của Tiêu Dao Du thì ngày mà Kỳ Niệm Nhất và Minh Nhiên gặp mặt, đến thảo nguyên cũng phải đông thành sông băng.

Chủ yếu là vì Minh Nhiên.

Cố Diệp Phi

Các phe phái thế gia Tây Châu mọc lên như nấm, Minh gia là thế gia tu chân đứng đầu Tây Châu, có lịch sử ngàn năm không thua kém bất kỳ danh môn đại phái nào, Minh Nhiên lại là đích trưởng nữ của thế hệ này ở Minh gia, là chủ quản trẻ tuổi, nàng ta quả thật có lý do để kiêu ngạo.

Khi nàng ta nhập đội chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Kỳ Niệm Nhất một cái, nhìn thoáng qua rồi không nói câu nào.

Ngay cả Mộ Vãn cũng thì thầm hỏi có phải nàng có xích mích gì với Minh Nhiên hay không.

Kỳ Niệm Nhất hồi tưởng lại, dường như trước giờ mình chưa từng gặp Minh Nhiên, lại càng khỏi phải nói tới hai chữ đắc tội.

Tiêu Dao Du giải thích: "Không phải Minh đại tiểu thư nhằm vào ngươi, mà là nàng ta ghét tất cả những người ở Thương Hoàn."

Loading...