XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 572
Cập nhật lúc: 2024-09-29 00:37:16
Lượt xem: 6
Buổi sáng hôm nay, khi mọi người lại nói đến giấc mơ này, sắc mặt dần tối lại, lo lắng và sợ hãi dâng lên trong lòng.
Hai ngày liên tiếp, tất cả mọi người có cùng một giấc mộng.
Ngoại trừ thần tích, còn có cái gì khác có thể giải thích sao?
Nhưng chuyện này vẫn chưa xong, đêm thứ ba, cảnh trong mơ lại đến.
Lúc này, bọn họ nhìn thấy năm người kia dùng Linh Khí thần ban cho đ.â.m vào trong cơ thể hắn, sau khi tàn nhẫn g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, còn tách cơ thể của hắn ra, giống như phát điên gặm cắn thịt của hắn, cuối cùng rút m.á.u của hắn, rót vào trong cơ thể của một đám con nít.
Trẻ con mờ mịt không hiểu tất cả những chuyện này, từ đây có được năng lực huyết mạch lưu truyền đời đời ở Nam Cảnh, cùng với thời gian ngàn năm, người mang huyết mạch trải rộng khắp nơi trong Nam Cảnh, sau khi trở thành ngàn năm, thì trở thành dáng vẻ hiện tại.
Bọn họ còn nhìn thấy cảnh tượng có thể nói là địa ngục trong Thần Sơn.
Lần này, cảnh trong mơ không dừng lại giữa chừng, mà là vừa tàn nhẫn vừa dịu dàng, vén lên tấm màn dối trá bao trùm trên Nam Cảnh hơn ngàn năm qua.
Hôm nay, khắp nơi trong Nam Cảnh, rất nhiều người đều tỉnh lại với khuôn mặt đẫm nước mắt.
Cảnh trong mơ tra tấn ba ngày, đã làm cho cả Nam Cảnh hỗn loạn.
Bọn họ chạy khắp nơi xác nhận, tất cả những chuyện này rốt cuộc có phải sự thật hay không, giống như phát điên chạy tới Thần Điện, muốn tìm kiếm một lời giải thích.
Tất cả các phần điện của Thần Điện, mỗi một chủ thành của Nam Cảnh, tất cả đều chật kín.
Người trong thành Lạc Anh vô cùng nhiều.
Vô số bóng người vội vàng nhốn nháo, vây quanh phía trước Lạc Anh Thần Điện, ánh mắt đau khổ giãy giụa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-572.html.]
“Là thật sao?”
“Tổ tiên của chúng ta, thật sự đã làm ra chuyện như vậy sao?”
“Năng lực huyết mạch của chúng ta là dùng cách này để đạt được sao?”
Tất cả các tu sĩ rải rác từ Thần Điện đến các thành thị thôn trấn trong Nam Cảnh, để tránh trở nên hỗn loạn hơn.
“Chúng ta... có còn tương lai không?” Trong mắt bọn họ tràn đầy thê lương, “Những người phát điên trong Thần Sơn, có phải chính là kết cục tương lai của chúng ta không.”
Trong đám người, một người mang huyết mạch trẻ tuổi mờ mịt nói: “Vậy là chúng ta phải gánh vác tội lỗi g.i.ế.c Thần do tổ tiên đã từng gây ra sao?”
Hắn hít sâu nói: “Nhưng... nhưng những chuyện đó, rõ ràng không phải do chúng ta làm mà!”
Phía trước Thần Điện, khung cảnh tĩnh mịch.
Thỉnh thoảng còn kèm theo vài tiếng nức nở, trông vô cùng thê lương.
Hòn đảo ngăn cách với bên ngoài này, đã nhiều ngày bị những nỗi đau thương và buồn khổ chiếm giữa.
Trong mấy trăm vạn người ở Nam Cảnh, có khoảng mười vạn người mang huyết mạch.
Từ rất lâu trước kia, bọn họ cảm thấy tự hào về năng lực huyết mạch của chính mình.
Cố Diệp Phi
Cảm thấy mình là người được thần minh thiên vị, nên mới khiến cho bọn họ mạnh mẽ hơn những người bình thường.
Nhưng lại không ngờ rằng, sự tồn tại của những người mang huyết mạch như bọn họ, lại chính là chứng cứ cho hành vi phạm tội mà tổ tiên của bọn họ đã từng phạm phải.