XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 570
Cập nhật lúc: 2024-09-29 00:36:36
Lượt xem: 13
Giống như khi đó nàng dùng Thiên Nhãn tra xét trên người Tạ Thiên Hành có gì khác thường hay không, nhưng lại không nhìn ra một chút manh mối nào.
Sau đó khi nàng đến Ngục Phong thăm Tạ Thiên Hành, hỏi chuyện xảy ra ngày hôm đó, hắn mới nói, là bởi vì dùng một loại thần huyết vẽ trận pháp để che giấu.
Nếu như hắn có thể làm được, vậy thì có lẽ người khác cũng có thể.
Nếu đối phương đã muốn che giấu, thì cho dù nàng có dùng Thiên Nhãn, cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Bốn người trò chuyện suốt một ngày, mới tập hợp được tất cả những tin tức bọn họ biết về Thâm Uyên.
Trong lòng Mặc Vô Thư cảm khái vô cùng.
Trải qua ngàn năm, mỗi một thế hệ lại có người hy sinh.
Người người mang Thiên Mệnh như vậy, Vân Dã lấy thân tế kiếm, Thần Cơ đóng giữ ở một bên Thâm Uyên, Diệp Hi Vi một mình trấn thủ thang trời cửu tiêu... Còn có rất nhiều linh hồn anh hùng lần lượt c.h.ế.t trận trong chiến trường Thâm Uyên.
Ánh mắt của Mặc Vô Thư hơi trầm xuống.
Nếu những thứ bên dưới Thâm Uyên, thật sự dám ô nhiễm linh hồn anh hùng sư tôn Vô Nhai của bọn họ.
Vậy hắn chắc chắn sẽ không để những thứ đó dễ dàng thực hiện được.
Đầu ngón tay Phi Bạch hội tụ linh lực, khống chế ấm trà rót nước trà vào trong chén của bốn người.
Hắn nâng chén trà lên, trịnh trọng nói: “Kế hoạch mấy trăm năm, rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh sáng. Hôm nay hiếm khi được hội tụ, không bằng lấy trà thay rượu, Kỳ Niệm Nhất trước.”
Mặc Vô Thư lại nói: “Kính cái gì?”
Cố Diệp Phi
Phi Bạch chợt dừng lại, lại nghe thấy Kỳ Niệm Nhất ở bên cạnh nói: “Kính đại đạo.”
“Đại đạo ba ngàn, trăm sông đổ về một biển. Cứ kính đại đạo trong lòng, cũng xem như không uổng công nửa đời tu hành.”
Diệp Hi Vi nghe nàng nói như thế, khẽ mỉm cười, giọng nói của nàng ta vẫn còn có chút nghẹn ngào, khi nói chuyện có vẻ vô cùng trầm thấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-570.html.]
“Tiểu cô nương mười tám tuổi, nói nửa đời tu hành cái gì, tương lai của ngươi vẫn còn trường đó.”
Bốn chén trà nhỏ cụng vào nhau, uống một hơi cạn sạch.
...
Sau ngày hôm đó, Kỳ Niệm Nhất bắt đầu trở nên bận rộn, thường xuyên bận đến mức không nhìn thấy người.
Vấn đề còn sót lại từ lịch sử của Nam Cảnh quá nhiều, cho dù là giải quyết từng vấn đề, thì cũng phải tốn rất nhiều công sức.
Vấn đề khó giải quyết nhất trước mắt, chính là làm thế nào để thông báo chân tướng cái c.h.ế.t của Bạch Trạch cho toàn thiên hạ.
Thần Điện chèn ép, phản chiến với Lăng gia, làm tứ đại gia tộc khác cuối cùng cũng không thể kiên trì với những gì mình thấy, chỉ có thể lùi một bước, đồng ý chuyện này.
Nhưng cho dù không có ai ngăn cản, muốn để tất cả mọi người ở Nam Cảnh biết được chân tướng này, thì vẫn rất khó khăn.
Kỳ Niệm Nhất nghĩ tới nghĩ lui, nghiên cứu cùng Phi Bạch mấy ngày, rốt cuộc cũng tìm ra một phương pháp.
Ý nghĩ này không mưu mà hợp với phương pháp mà Thượng Quan Hi đã nghĩ ra cho nàng.
Đầu tiên nàng tìm đến Bạch Vũ, kêu người của Quang Phục Hội truyền bá một số tin tức về chân tướng cái c.h.ế.t của Bạch Trạch.
Sau khi nàng lên làm Thần Tử, đã dùng hết sức lực để cải thiện hình tượng của Quang Phục Hội, sau đó Thần Điện cũng huỷ bỏ lệnh truy nã Quang Phục Hội, hình tượng của bọn họ bắt đầu chậm rãi cải thiện.
Bọn họ trà trộn vào đám người trong chợ, muốn truyền bá tin tức thì ở đây là tiện nhất.
Hơn nữa Bạch Vũ cũng bằng lòng làm chuyện này.
Công pháp Linh tu được sinh ra vì Bạch Trạch, bọn họ vẫn luôn biết ơn vị thần minh này, chân tướng cái c.h.ế.t của Bạch Trạch ở Nam Cảnh được tương truyền đời đời trong Linh tu, đời lại công bằng cho hắn, vẫn luôn là tâm nguyện của bọn họ.
Cho dù ngay cả bản thân hắn cũng không để ý.
Quang Phục Hội làm chuyện như vậy hiệu suất rất cao, không quá mấy ngày, khắp toàn bộ Nam Cảnh đều đang thảo luận tin đồn nghe được gần đây.
“Hôm qua ta nghe được một chuyện vô cùng hoang đường, nói Bạch Trạch là c.h.ế.t ở trong tay của một tiền bối đã phi thăng ngàn năm trước, huyết mạch Thần Chỉ chúng ta được truyền thừa là bị bọn họ cưỡng ép rút ra từ trong cơ thể của Bạch Trạch.” Khi người này nói chuyện còn ngó trái ngó phải, vô cùng cẩn thận, sợ bị người khác nghe được sẽ nói mình quá hoang đường.